Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1867 - Chương 1867. Làm Ăn (1)

Chương 1867. Làm ăn (1)
Chương 1867. Làm ăn (1)

Phòng sách hào hoa xa xỉ như cung điện, đồ gia dụng khắp nơi lộ ra hơi thở tiền tài, thảm mềm xốp đến khó lấy tưởng tượng, trên bàn bày đồ ngọt thoạt nhìn cũng rất ngon và rượu đắt đỏ.

Ở trên tiền tài, Hạ Hầu Ngạo Thiên thua, thua tâm phục khẩu phục.

Ở trên dung mạo, hắn tự nhận xuất sắc, ngũ quan tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, dưới tình huống mặt mộc, so với các tiểu sinh lưu lượng mỗi ngày được gọi là ca ca kia mạnh hơn vài cấp bậc.

Nhưng quan sát người đàn ông này khoảng cách gần, Hạ Hầu Ngạo Thiên lần đầu ở trên giá trị nhan sắc mất đi lòng tin, thấy khuôn mặt anh tuấn đến mức không tỳ vết kia của đối phương, là kiệt tác Thượng Đế tự tay điêu khắc.

Ở trên khí chất, đối phương ngồi ở bên bàn chuyên dụng sang trọng đắt đỏ, tựa như tổng thống trong Nhà Trắng, mặc âu phục màu trắng phẳng phiu có sự nghiên cứu, sau lưng treo tranh chân dung bản thân chiếm cứ nửa bức tường.

Thật ứng với câu nói kia: Trang bức như phong, thường bạn nhữ thân (làm màu như gió, thường làm bạn bên thân).

“Hay cho một vị Tiền công tử!” Hạ Hầu Ngạo Thiên thở dài một tiếng:

“Vừa gặp mặt đã ra oai phủ đầu với tôi, là Hạ Hầu Ngạo Thiên tôi thua. Tôi thừa nhận, giai đoạn này mà nói, tôi cùng với anh có một chút chênh lệch bé nhỏ không đáng kể như vậy, nhưng anh đừng có đắc ý, chính cái gọi là đừng khinh thiếu niên nghèo, một gã Bán Thần trước đó khinh tôi, đã ở nhà tổ tự bế sám hối.

“Bây giờ bắt đầu đàm phán làm ăn đi, rất tiếc nói cho anh, tôi sẽ không bị dọa.”

Nhìn người trẻ tuổi đối diện, trong ánh mắt Phó Thanh Dương hiện lên một mảng hoang mang cùng mờ mịt, trẻ trâu khó có thể lý giải, tự đại không giảng đạo lý, kiêu ngạo như tự mình thôi miên. Các tâm lý cùng cảm xúc này ở dưới Thuật Quan Sát, nhìn một cái không sót gì.

Nhưng chính bởi vì chân thật, Phó Thanh Dương mới cảm thấy không chân thực.

Vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn từ trong vẻ mặt cùng ánh mắt của Hạ Hầu Ngạo Thiên thấy được phẫn nộ, thấy được ý chí chiến đấu, thấy được hưng phấn, thấy được khuất nhục, thấy được không cam lòng.

Hắn chỉ chào hỏi với đối phương, đối phương lại ở trong lòng suy diễn một bộ phim truyền hình yêu hận tình thù ít nhất 40 tập.

Trên thế giới thực có loại kỳ cục này sao?

Ánh mắt Phó Thanh Dương khẽ động, áp chế hoang mang cùng mờ mịt trong lòng, duy trì tư thái cao ngạo lạnh lùng, nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn nói cho tôi biết, cậu ở trong tòa thành cơ quan của Mặc tông đạt được một quyển bí tịch cơ quan thuật, đó là một quyển bí tịch vẽ rất nhiều bản vẽ cơ quan tạo vật.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên nhìn về phía Trương Nguyên Thanh bên bàn, tức giận nói: “Sao cậu có thể phản bội tôi? Chúng ta chính là người của một bang phái.”

“Thế này sao có thể gọi là phản bội chứ, đây là hợp tác nha, anh bây giờ có kỹ thuật trung tâm, nhưng thiếu tiền, anh phải huy động vốn nha.” Trương Nguyên Thanh hướng về Phó Thanh Dương làm ra động tác nâng tay: “Tiền công tử của chúng tôi, bằng lòng làm người đầu tư Thiên Sứ của anh.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên vẻ mặt không tin đánh giá hai người, nghĩ một chút, hồ nghi nói:

“Các người có phải ở ngoài phòng sách sắp xếp ba trăm đao phủ, chỉ cần tôi từ chối, liền đập chén ra hiệu, lao vào xử lý tôi phải không?”

“Không có không có, ngoài phòng sách không có đao phủ, chỉ có em gái tai thỏ eo nhỏ chân dài mặt đẹp.” Trương Nguyên Thanh nói.

“Phi, xa hoa hưởng lạc cùng cực!” Hạ Hầu Ngạo Thiên ghen tị đến mức chất bích phân ly*.

* một từ thông dụng trên Internet, ban đầu là một danh từ trong y sinh học, có nghĩa là tế bào thực vật tách nguyên sinh chất ra khỏi thành tế bào do mất nước trong không bào; và là một từ trên Internet, nó đại diện cho một sự méo mó và xấu xí, ở đây có thể hiểu là ghen tị tới méo mó mặt mũi.

“Chờ anh cùng Tiền công tử hợp tác đạt thành, anh cũng có thể xa hoa hưởng lạc cùng cực như vậy.” Trương Nguyên Thanh nối tiếp vô cùng mượt.

Hạ Hầu Ngạo Thiên vừa nghe, có chút chờ mong sờ cằm, “Tôi không cần em gái tai thỏ, tôi muốn tiểu ngự tỷ mặc tất dài có đai đeo.”

Khóe miệng Phó Thanh Dương hơi run rẩy, lạnh lùng nói:

“Phòng sách của tôi không phải nơi các người thảo luận phong hoa tuyết nguyệt.”

Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Hạ Hầu Ngạo Thiên:

“Chúng ta có thể hợp tác, cậu làm xưởng sản xuất, tôi làm quản lý, nguyên vật liệu chế tác cơ quan do tôi cung cấp, cậu chỉ phụ trách gia công, chế tác. Tôi đến phụ trách tiêu thụ, cũng chỉ có thể do tôi tiêu thụ, cậu không thể có nhà phân phối chi nhánh khác, không thể tiết lộ bí tịch cơ quan thuật cho bất luận kẻ nào, bao gồm Hạ Hầu gia.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên nhún nhún vai: “Nhưng tôi đã tiết lộ bí tịch cơ quan thuật cho Hạ Hầu gia.”

“Cái gì?” Trương Nguyên Thanh chấn động.

Phó Thanh Dương lại vẻ mặt trấn định, “Tiết lộ bao nhiêu?”

Hết chương 1867.
*Mẹo: Vuốt sang trái hoặc phải để nhảy chương nhanh hơn!
Bình Luận (0)
Comment