“Tôi hỏi, cậu đáp.” Thanh niên vào ngồi, trước buông bút ghi âm xuống, lại mở ra sổ khẩu cung, cầm bút, lạnh lùng nói:
“Bàn Xoay Âm Dương đánh mất ở phó bản nào.”
“Phó bản bang phái.”
“Cấp bậc gì?”
“Cấp S, tòa thành cơ quan Mặc tông.”
Động tác viết của thanh niên khựng lại một phen, nâng mắt nhìn hắn một lần, tiếp tục hỏi: “Danh sách thành viên bang phái đi cùng.”
“Danh sách thành viên liên quan đến riêng tư, tôi từ chối trả lời.”
“Bàn Xoay Âm Dương mất đi như thế nào, nói chi tiết quá trình.”
Địa điểm làm việc của phân bộ Giang Hoài thiết lập ở trung tâm thành thị rộn ràng nhốn nháo, quy mô tương tự với văn phòng cảnh sát, ra cửa rẽ trái 100 mét là trung tâm thương mại, xung quanh đều là chung cư.
Bên phải còn có một trường tiểu học.
Địa điểm làm việc của các phân bộ lớn đều thiết lập ở trung tâm thành phố, thoạt nhìn, điều này đi ngược lại với ước nguyện ban đầu tuyệt không tiết lộ linh cảnh hành giả tồn tại, tổng bộ siêu năng lực giả nên thiết lập ở vùng ngoại thành không người mới ổn thỏa nhất.
Nhưng thật ra các phân bộ lớn của quan phương chọn địa chỉ là cực kỳ có chú ý, điều kiện xếp hạng hàng đầu chính là “Nhân viên dày đặc” .
Nơi nhân viên càng dày đặc càng an toàn, sự tồn tại của giá trị đạo đức khiến toàn bộ linh cảnh hành giả ném chuột sợ vỡ đồ, không có ai muốn ở phố xá sầm uất đại khai sát giới, cho dù là Bán Thần cũng sẽ kiêng kị.
Bởi vậy từ khi Ngũ Hành minh thành lập tới nay, các phân bộ lớn hầu như chưa từng bị đại lão trận doanh tà ác nhằm vào.
Đổi thành vùng ngoại thành không người, sợ sớm đã bị Chúa Tể, Bán Thần của tổ chức tà ác hốt cả ổ.
Dù sao người ta là chân trần, đến vô ảnh đi vô tung, mà quan phương là kẻ duy trì trật tự, chạy được hòa thượng chạy không được chùa. Bởi vậy ở trong đối kháng trận doanh tàn khốc, không thể không hy sinh một ít đạo nghĩa và thiện lương trong mắt người thường.
Văn phòng tầng cao nhất, Cảnh Tham trưởng lão đứng ở bên cửa sổ sát đất, nhìn con đường dòng xe cộ như nước chảy, nói:
“Liệu Nguyên Thiên Hỏa nói, ảo thuật của Nguyên Thủy Thiên Tôn đã đạt tới trình độ đỉnh phong giai đoạn Thánh Giả, đó hẳn là không phải Tinh Huyễn Thuật, hắn đã luyện Y Xuyên Mỹ thành linh phó.”
“Lại thêm thi thể của Tham Lam Thần Tướng, một mình hắn đã tương đương mấy vị Thánh Giả cấp 6. 5 tháng ngắn ngủn, đã đạt tới thành tựu như thế, quả thực nghe rợn cả người.” Ông lão áo bào đen bên bàn tròn thở dài, “Nếu tính cách có thể ôn hòa chút, tổng bộ sẽ không để ý tất cả bồi dưỡng hắn thành vị minh chủ thứ sáu đi, nhưng có vết xe đổ Nguyên Soái, Thập lão sẽ không để hắn cầm quyền, trừ phi có thể mài phẳng góc cạnh.”
“Nguyên Soái...” Cảnh Tham trưởng lão nghe vậy, lập tức nhớ tới những chuyện lộn xộn kia của năm đó.
Nguyên Soái lúc trẻ tuổi tuy không có một thân phản cốt này của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng tương tự có tính cách ác liệt, cường thế, bá đạo, một lời không hợp liền lấy kiếm đâm người.
Nguyên Soái là ở Thánh Giả cảnh đảm nhiệm chức vị ở Ngũ Hành minh, trước Thánh Giả cảnh, cô là nhậm chức ở tổ chức Thiên Phạt, nghe nói khi hội tộc lão Phó gia tính để vị thiên chi kiều nữ này đi ăn máng khác đến Ngũ Hành minh, hai vị thủ lĩnh Bán Thần của Thiên Phạt đều kinh động, phái một đội ngũ chấp hành quan cấp 1 tạo thành vào đóng ở Phó gia tạo áp lực.
Ngũ Hành minh cũng không cam lòng yếu thế, vội vàng phái đi đoàn trưởng lão, hai bên ở Phó gia tốn một năm, gặp mặt là cãi cọ, cãi cọ xong liền đánh, hận không thể đào phần mộ tổ tiên. Cuối cùng nhường ra lợi ích thật lớn mới mời chào bà cô này đến Ngũ Hành minh.
Thật không dễ gì mời chào hạt giống đến dưới trướng, tổng bộ coi như bảo bối, cho cô phúc lợi cùng tiện lợi lớn nhất, nâng lên cao cao.
Nâng rồi nâng, liền xảy ra chuyện.
Thân là hòn ngọc quý trên tay linh cảnh thế gia, bản thân Phó Thanh Huyên dung mạo cũng xuất sắc, lại thêm thiên phú dị bẩm, cô theo lý thường trở thành đối tượng theo đuổi của đám trẻ tuổi tuấn ngạn, đời hai đời ba quan phương.
Đời hai đời ba là quần thể rất phức tạp, trong đó không thiếu nhân kiệt như quan phương tứ công tử, nhưng cũng có rất nhiều bao cỏ xa hoa lãng phí hưởng lạc.
Vì thế liền có người dùng kỹ xảo hạ lưu, nhưng Phó Thanh Huyên tư thái minh chủ, trí tuệ siêu quần, nào phải bao cỏ có thể tính kế, liền một kiếm đâm chết người ta.
Chuyện này tuy là đối phương có sai trước, nhưng tội không đến mức chết, hơn nữa chết sống không nên do Phó Thanh Huyên đến quyết định, vì thế tổng bộ liền muốn gõ tính tình minh châu Phó gia một chút, để khiến cô thu liễm, phạt cũng không nặng, giáng chức, nhốt một tháng, phạt tiền 30 triệu, cùng với hai món đạo cụ.
Phó Thanh Huyên nào từng chịu tức như vậy, cô ở Phó gia là tiểu công chúa, ở Thiên Phạt là tiểu công chúa, ở Ngũ Hành minh thành trưởng công chúa, rất ương ngạnh điêu ngoa, liền ầm ĩ đến tổng bộ, khiến Thập lão mất hết mặt mũi.