Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1877 - Chương 1877. Nhận Tội? (2)

Chương 1877. Nhận tội? (2)
Chương 1877. Nhận tội? (2)

Thư ký Chu cười cười, thanh âm vẫn trầm thấp như cũ, “Cảnh Tham trưởng lão đây là khen tôi, hay là trào phúng? Quả thật không tính là vấn đề lớn, Nguyên Soái không cho mượn Hổ Phù, vậy liền không cần Hổ Phù nữa, trọng điểm việc này từ trước tới giờ đều không phải chứng cứ có tính thực chất, trọng điểm là Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn ngầm chiếm Bàn Xoay Âm Dương. Thập lão sẽ tùy ý loại chuyện này xảy ra sao? Đừng nói Thập lão, dù là minh chủ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ, nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn khư khư cố chấp, kẻ địch của hắn chính là Thập lão, là các minh chủ. Cho nên...”

Cảnh Tham trưởng lão đã hiểu: “Cho nên chúng ta chỉ cần cho tổng bộ một cái cớ, một cây đao xử trí hắn, chuyện còn lại liền không cần chúng ta quan tâm.”

“Không sai!” Thư ký Chu cười nói.

Khuôn mặt nghiêm túc của Cảnh Tham trưởng lão lộ ra nụ cười: “Tôi biết nên làm như thế nào rồi.”

Phòng thẩm vấn.

Trương Nguyên Thanh đã bị vứt đó năm giờ, bây giờ là sáu rưỡi chiều, mặt trời sắp xuống núi rồi.

Hắn ngồi ở ghế thẩm vấn, nhắm mắt, không nhúc nhích như bức tượng.

Đột nhiên, cửa cách âm của phòng thẩm vấn mở ra, Cảnh Tham trưởng lão hai bên tóc mai hoa râm một mình tiến vào trong phòng, hai tay trống trơn, đã không cầm bút, cũng không cầm sổ.

Cảnh Tham trưởng lão tắt máy quay phim, kéo ghế dựa ra vào ngồi, thản nhiên nói:

“Chơi đủ chưa! Cậu ở khu làm việc vén vén nữ nhân viên, tự tiện khống chế máy tính phát video dâm uế, thao túng nhân viên nhục mạ trưởng lão phân bộ Giang Hoài, quậy phân bộ gà bay chó sủa, bằng vào những thứ này, tôi có thể giữ cậu mười ngày.”

Cảnh Tham trưởng lão đợi một lát, thấy hắn luôn nhắm mắt ngồi ngay ngắn, không nhúc nhích, lạnh lùng nói:

“Tin hay không tôi một kiếm bổ linh thể của cậu!”

Trương Nguyên Thanh lúc này mới mở mắt, nhếch khóe miệng: “Ông nói chuyện phải có chứng cứ, ai chẳng biết Nguyên Thủy Thiên Tôn tôi chuyên tình, là quý ngài, đời này chưa từng động vào video dâm uế, ông nói những thứ này đều là có lẽ có. Tần Cối trưởng lão, ông đây là ép tôi toàn quân ngâm Vịnh Mãn Giang Hồng nha.”

Cảnh Tham trưởng lão tự động không nhìn lời rác rưởi của hắn, như là tự nói:

“Phân bộ Giang Hoài trước giờ không giàu có, so sánh với Tùng Hải các người, tiền lương, phúc lợi của đồng nghiệp bọn tôi không đáng giá nhắc tới, lúc trước cậu công phu sư tử ngoạm, vừa muốn đạo cụ vừa muốn 50 triệu tiền mặt, cao tầng phân bộ đều là phản đối.

Nhưng cậu rất cường thế, dám đập bàn với tổng bộ. Tổng bộ tuy bất mãn, nhưng niệm cậu tiềm lực vô hạn, liền dung túng cậu, phân bộ Giang Hoài bọn tôi cũng chỉ có thể tiếp nhận, đây là quy củ, mệnh lệnh của cấp trên chỉ có thể vâng theo, cho dù không công bằng.

Lần này cậu mượn Bàn Xoay Âm Dương, thu cậu chút tiền không quá phận, chúng tôi cũng chỉ thu một lần, hai lần sau này sẽ không thu nữa, mượn Bàn Xoay Âm Dương phải giao tiền, cái này cũng là quy củ.”

Nói tới đây, hắn lắc lắc đầu:

“Phó Thanh Dương là chính khách khôn khéo, hắn không có khả năng không phẩm ra sự ăn ý này, nhưng hắn lại giựt giây cậu ngầm chiếm Bàn Xoay Âm Dương, thật không biết là dụng tâm gì?”

Trương Nguyên Thanh nheo mắt: “Kế ly gián vụng về, mặt khác, không cần nói với tôi một bộ quy tắc ngầm đó của ông, tôi không tiếp thu!”

Cảnh Tham trưởng lão thản nhiên nói: “Tôi biết cậu sẽ không nhận, cậu nếu là hiểu những quy củ cùng đạo lý này, cậu đã không đi tới hôm nay một bước này, cậu vốn nên có tiền đồ tốt hơn, thật đáng buồn!”

“Tôi không cảm thấy.” Trương Nguyên Thanh vẫn luôn bình tĩnh: “Có một vĩ nhân từng nói, ẩn dật là trí tuệ, nhưng bướng bỉnh mới đáng kính. Ừm, vĩ nhân đó chính là tôi.”

Cảnh Tham trưởng lão bật cười một tiếng, không chút nào che giấu sự trào phúng của mình, ngoài miệng lại nói:

“Tôi lúc trẻ tuổi giống với cậu, chỉ nhận lý, nhưng hiện thực đã dạy tôi làm người. Được rồi, không nói lời thừa với cậu nữa, trước nói cho cậu một cái tin tức tốt, Nguyên Soái từ chối cho mượn Hổ Phù.

“Đồng thời nói cho cậu một cái tin tức xấu, chúng tôi có biện pháp khiến cậu nói thật.”

Trương Nguyên Thanh nhíu mày, đang muốn nói chuyện, chợt thấy Cảnh Tham trưởng lão sau bàn thẩm vấn nâng rảnh tay, lòng bàn tay hướng xuống, năm ngón tay hơi nhếch lên, giống như bậc thầy điều khiển rối.

Một giây sau, Trương Nguyên Thanh cảm giác có sợi dây gì không nhìn thấy từ đỉnh đầu buông xuống, chui vào sau gáy của hắn, bả vai, khuỷu tay, đầu gối, cổ tay cổ chân các chỗ, đều có cảm thụ tương tự.

Con ngươi của hắn kịch liệt co lại một phen, nhưng rất nhanh, ngay cả con ngươi co rút lại chuyện này, hắn cũng không thể tự chủ hoàn thành.

Hắn đã thành rối gỗ treo dây trong tay Cảnh Tham trưởng lão.

Đây là năng lực của Yển Sư.

“Tin tức xấu chính là, chúng tôi không cần Hổ Phù.” Cảnh Tham trưởng lão mỉm cười đứng dậy, mở ra máy quay, tiếp theo quay về sau bàn thẩm vấn lấy ra một tấm lệnh bài sắt đen, vừa nắm trong tay, vừa nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhìn lệnh bài của tôi, bây giờ tôi hỏi cậu, Bàn Xoay Âm Dương rốt cuộc có mất đi hay không.”

Nói xong, tay trái hắn khẽ động.

Hết chương 1877.
*Mẹo: Vuốt sang trái hoặc phải để nhảy chương nhanh hơn!
Bình Luận (0)
Comment