“Lão tử không quản nữa!” Diệt Thế Thiên Hỏa trưởng lão phẫn nộ offline, bóng người biến mất trong chùm tia sáng màu lam huỳnh quang, trống rỗng.
Lạc Thần cùng Hoàng Sa Bách Chiến khẽ thở dài.
Cẩu trưởng lão im lặng không nói.
Trái lại phân bộ Giang Hoài bên kia, đám người Cảnh Tham trưởng lão lộ ra nụ cười, trước khi hội nghị bắt đầu, bọn họ đã dự liệu được kết cục.
Phân bộ Giang Hoài chỉ là lính trước ngựa, thật sự muốn xử lý Nguyên Thủy Thiên Tôn là tổng bộ.
Bộ Trang Bị Tế Trời nói là bồi thường cho phân bộ Giang Hoài, nhưng cuối cùng khẳng định sẽ bị tổng bộ thu đi, chẳng qua phân bộ Giang Hoài có thể đạt được một lượng lớn bồi thường, cùng với một món đạo cụ không thua gì Bàn Xoay Âm Dương.
“Đốc đốc!”
Tiếng gõ thanh thúy mạnh mẽ quanh quẩn ở phòng họp, đánh vỡ sự trầm mặc.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, thanh âm đến từ Phó Thanh Dương sau khi hội nghị bắt đầu, một câu cũng chưa nói.
Vị đại thiếu gia Phó gia này mặc âu phục trắng như tuyết, ngũ quan anh tuấn đến mức làm người ta hít thở không thông, chậm rãi mở miệng:
“Tôi nhớ Phó Thanh Huyên lúc trước tấn thăng Bán Thần, tiếp nhiệm chức vụ Nguyên Soái, Thập lão đều tặng quà, nhớ rõ lúc cô ta thu lễ, nói như thế nào không?”
Câu này không có bất cứ quan hệ gì với hội nghị lần này, nhưng chín vị thư ký biến sắc hẳn, đám sương quanh thân Thái trưởng lão đột nhiên run rẩy.
Một màn này khiến trưởng lão hai đại phân bộ càng thêm tò mò cùng khó hiểu, Nguyên Soái lúc trước nói gì? Một câu của Phó Thanh Dương, thế mà khiến vài vị của tổng bộ nghe tiếng biến sắc, dù là Thái trưởng lão cũng kiêng kị.
“Phó Thanh Dương!” Thư ký Lý giận tím mặt: “Cậu biết mình đang nói cái gì hay không?”
Thư ký tám vị trưởng lão khác vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm Phó Thanh Dương, trong ánh mắt không che giấu nét lạnh như băng.
Nguyên Soái lúc trước nói là: Để tôi nghĩ một chút, các người mười lão già này có bị tôi nhét vào danh sách tất sát hay không!
Nguyên Soái lúc trước nói câu này ý tứ là, may các ngươi chưa đắc tội chết với ta, bằng không kiếm đầu tiên thành thần, chém người tổng bộ trước.
Bây giờ Phó Thanh Dương nhắc lại chuyện xưa, là đang cảnh cáo tổng bộ, cảnh cáo Thập lão, đừng mang một người trẻ tuổi có tư chất minh chủ đắc tội chết.
Uy hiếp trắng trợn!
“Điều tôi muốn nói là, tổng bộ Thập lão đức cao vọng trọng, xưa nay dẫn dắt hậu bối, nhân hậu hiền hoà, nhất định sẽ tha thứ sai lầm làm mất đi Bàn Xoay Âm Dương của Nguyên Thủy Thiên Tôn, có lẽ qua một lát nữa, Thập lão sẽ đặc xá hắn.” Phó Thanh Dương lấy vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, nói ra lời nói dối không có ai tin.
Thư ký Lý cười lạnh, “Tôi thấy cậu là...”
Bốn chữ người si nói mộng còn chưa nói ra, liền thấy Thái trưởng lão nghiêng đầu, tựa như muốn nghe cái gì, sau đó nói: “Hội nghị tạm dừng!”
Sau đó, hắn biến mất ở trong chùm tia sáng màu lam huỳnh quanh.
Cái biến hóa này làm người ta bất ngờ.
Cảnh Tham trưởng lão nhíu mày nói: “Thái trưởng lão sao lại...”
Hắn đột nhiên phản ứng lại, tức giận nhìn Phó Thanh Dương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu lại làm cái quỷ gì?”
Các trưởng lão của phân bộ Giang Hoài, cũng đều hướng về Phó Thanh Dương ném tới ánh mắt lạnh lùng.
Mọi việc chỉ sợ đêm dài lắm mộng, tới gần thắng lợi, Thái trưởng lão đột nhiên rời đi, cái này làm bọn họ có dự cảm bất hảo.
Bốn vị trưởng lão phân bộ Tùng Hải, thì vẻ mặt tò mò cùng chờ mong.
Chín vị thư ký nhíu mày trầm ngâm.
Phó Thanh Dương vẫn trầm mặc ngồi ngay ngắn như cũ, không vui không buồng, giống như thánh thủ tình trường xuyên qua vạn bụi hoa không dính một chiếc lá, nói hai ba câu quấy động tâm hồn các trưởng lão đại loạn, một mình hắn cao ngạo lạnh lùng.
Thời gian lặng yên trôi qua, nửa giờ sau, chùm tia sáng màu lam huỳnh quang ở thủ tọa lóe lên một cái, bóng dáng Thái trưởng lão xuất hiện ở phòng họp.
Hắn đảo qua các trưởng lão, đọng lại vài giây ở trên người Phó Thanh Dương, chậm rãi tuyên bố:
“Ở việc Nguyên Thủy Thiên Tôn mất đi Bàn Xoay Âm Dương, tổng bộ đã có định đoạt, kết quả xử phạt như sau, khấu trừ công huân cấp A cấp B đều một lần, phạt tiền 5 triệu, một món đạo cụ phẩm chất Thánh Giả, hạn trong vòng 3 ngày giao nộp tiền phạt.”
Phòng họp lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều ngây ra.
Cảnh Tham trưởng lão sắc mặt cứng ngắc, như bức tượng ngồi yên ở trên ghế dựa cao. các trưởng lão phân bộ Giang Hoài, vẻ mặt không khác gì với hắn.
Đám người Cẩu trưởng lão của phân bộ Tùng Hải, là vừa kinh vừa hỉ vừa mờ mịt, liên tiếp nhìn về phía Phó Thanh Dương.
“Tan họp!”
Thái trưởng lão trầm giọng nói.
“RẦM!”
Phân bộ Giang Hoài, văn phòng tầng cao nhất, Cảnh Tham trưởng lão một chưởng đập vỡ bàn làm việc đắt đỏ, văn kiện, sách, máy tính cùng đồ dùng làm việc nổ tung.
Động tĩnh thật lớn đưa tới trợ lý văn phòng cách vách vội vàng đẩy ra cửa văn phòng lãnh đạo.