Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1884 - Chương 1884. Gia Tộc Phản Cốt Tử (3)

Chương 1884. Gia tộc phản cốt tử (3)
Chương 1884. Gia tộc phản cốt tử (3)

“Hạ Hầu gia bây giờ chỉ sợ ý định thanh lý môn hộ cũng có rồi, còn có thể cho chúng ta Học Sĩ?” Trương Nguyên Thanh cáu kỉnh nói.

“Đó là chuyện của bản thân Hạ Hầu Ngạo Thiên, chỉ cần hắn có thể đối kháng được áp lực của Hạ Hầu gia, Hạ Hầu gia tự nhiên sẽ hợp tác với chúng ta.” Phó Thanh Dương nói.

“Hạ Hầu Ngạo Thiên có thể đối kháng được sao?” Trương Nguyên Thanh nhíu mày.

“Rất khó, cho nên tôi đã thêm ba lớp bảo hiểm.” Phó Thanh Dương làm việc không một sơ hở, “Một, ký kết khế ước cùng Hạ Hầu Ngạo Thiên, nếu hắn lựa chọn đầu nhập gia tộc, lực lượng khế ước sẽ giết chết hắn.”

“Hai, tôi chẳng những bảo hắn vét sạch tích tụ ứng ra phí tài liệu, còn cho hắn mượn 200 triệu nợ bên ngoài.”

“Ba, tôi đã điều năm vị Thánh Giả Bạch Hổ vệ tới đây, các Thánh Giả cùng Học Sĩ nàyđều chịu hắn quản lý, kêu hắn lãnh đạo. Hạ Hầu Ngạo Thiên người này, lòe loẹt phô trương, hận chỉ muốn làm náo động ở trước mặt toàn thế giới, trước kia hắn ở Hạ Hầu gia độc lai độc vãng, không có ai quan tâm hắn, dục vọng trong lòng thật ra mãi không được thỏa mãn, bây giờ hắn ở nơi này, tựa như trở về nhà.”

“Lão đại anh thật con mẹ nó anh minh nha.” Trương Nguyên Thanh phục cmn sát đất.

“Cháu đang nói chuyện với ai?”

Trong nhà xưởng cách vách, Hạ Hầu Ngạo Thiên lười biếng tựa vào trên ghế lưng cao, bắt chéo chân, có năm vị Thánh Giả đứng phía sau, giống như người phát ngôn của xã đoàn.

Ở đối diện hắn, là một người trung niên đeo kính đen, khí chất giáo sư đại học.

Giáo sư đại học vốn nên nho nhã nhã nhặn, giờ phút này lửa giận công tâm, tức giận mặt đỏ tai hồng, chỉ vào Hạ Hầu Ngạo Thiên nổi giận nói:

“Hạ Hầu Ngạo Thiên, cháu có biết mình đã làm cái gì hay không? Cháu có bí tịch cơ quan thuật, không chia sẻ với gia tộc ngược lại tiện nghi người ngoài? Gia tộc nuôi cháu hơn hai mươi năm, cháu chính là hồi báo gia tộc như vậy sao!”

Hạ Hầu Ngạo Thiên sững sững không sợ:

“Chú Sáu, nuôi cháu là cha mẹ, có quan hệ gì với gia tộc đâu chứ? Chờ cháu kiếm được tiền, tự nhiên sẽ hồi báo cha mẹ, chú đừng vội ở nơi này lảm nhảm, chú tuy là chú Sáu của cháu, nhưng cần biết, ở trước mặt chú là người giàu nhất cả nước tương lai.”

“Cháu cháu cháu...”

“Chú Sáu, chú đã không xứng ngồi ngang hàng với cháu, thúc công đến đây cháu mới có thể nói mấy câu với ông ấy, lão tổ tông đến đây cũng chỉ xứng cháu nói một tiếng ‘dọn chỗ’ .”

Người đàn ông trung niên chỉ vào hắn, cả người phát run, tức nói không ra lời, qua thật lâu, mới vô cùng đau đớn nói:

“Ngắn ngủn mấy ngày không gặp, cháu thế mà đã bành trướng đến nước này?”

Hạ Hầu Ngạo Thiên hất hàm lên.

Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi: “Chỉ cần cháu có thể chia sẻ cơ quan thuật với gia tộc, cổ phần có thể đàm phán.”

“Cháu ký hợp đồng rồi.”

“Tiền vi phạm hợp đồng gia tộc bỏ ra thay cháu.”

“Cháu ký khế ước rồi.”

“Chúng ta sẽ mời lão tổ tông ra tay hóa giải.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên ngẫm nghĩ, nói: “Thái độ gia tộc rất không tệ, nhưng mà, cháu từ chối!”

“Vì sao?” Giáo sư trung niên phẫn nộ chất vấn.

Hạ Hầu Ngạo Thiên hất hàm, “Nói cho hắn!”

Năm Thánh Giả phía sau đồng loạt khom người, cao giọng hô: “Lãnh đạo tốt! !”

“Thấy chưa, đây là thứ Hạ Hầu gia không thể cho cháu, một đám lão già các người, đều là trưởng bối của cháu, chỉ biết ở trước mặt cháu cậy già lên mặt, nơi này, mới là thiên đường của cháu.” Hạ Hầu Ngạo Thiên dang đôi tay, giống như tín đồ ngoan đạo ôm hào sáng của chúa.

“Chỉ bởi vì cái này?” Giáo sư trung niên ôm ngực liên tục lui về phía sau, không thể tiếp nhận lý do này.

Hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm Hạ Hầu Ngạo Thiên vài giây, xoay người đi luôn.

Hắn là không có cách nào thuyết phục đứa cháu tính cách cổ quái này, bảo lão gia chủ đến xử lý đi. So sánh với đám vãn bối ăn chơi thích vòi tiền, thích chơi gái kia, tính cách ác liệt của Hạ Hầu Ngạo Thiên mới là điều khiến các trưởng bối gia tộc đau đầu nhất.

Ăn chơi tính là gì? Ai lúc trẻ tuổi chưa từng ăn chơi, chậm rãi sẽ trưởng thành ổn trọng.

Đối mặt con cháu ăn chơi, các trưởng bối nhiều nhất chính là phê bình giáo huấn, mà đối mặt Hạ Hầu Ngạo Thiên, trong túi các trưởng bối phải kèm theo một lọ thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.

“Chú Sáu khoan đã!” Hạ Hầu Ngạo Thiên đột nhiên hô.

Người đàn ông trung niên lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại.

Hạ Hầu Ngạo Thiên từ trong ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện, “Đây là thư hợp tác cháu soạn, phần lớn khẳng định là không thể cho gia tộc, nhưng cháu dù sao họ Hạ Hầu, bằng lòng nhường ra cho gia tộc một ít lợi. Chỉ cần Hạ Hầu gia tộc cung cấp Học Sĩ giai đoạn Siêu Phàm cho công ty cháu, cháu có thể cho Hạ Hầu gia 5% cổ phần, một nửa do cháu bỏ ra, một nửa do Phó Thanh Dương cho.”

Mắt người đàn ông trung niên sáng lên, bước đến, tiếp nhận văn kiện trong tay Hạ Hầu Ngạo Thiên, giọng điệu nhu hòa vài phần:

“Vậy mới đúng chứ, chú sẽ báo cáo cho gia tộc, cháu chờ tin tức đi.”

Hết chương 1884.
*Mẹo: Vuốt sang trái hoặc phải để nhảy chương nhanh hơn!
Bình Luận (0)
Comment