Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1903 - Chương 1903. Mất Tích (1)

Chương 1903. Mất tích (1)
Chương 1903. Mất tích (1)

Vốn lấy cấp bậc của Liệp Ma Nhân, là không có tư cách để Diệu trưởng lão tự mình tiếp kiến, nhưng hắn đại biểu cho Thiên Phạt mà đến, xuất phát từ cấp bậc lễ nghĩa, Diệu trưởng lão không thể vắng họp.

Liệp Ma Nhân bước dài lên trước, không kiêu không nịnh bắt tay với Diệu trưởng lão.

Cán bộ Thiên Hạc tổ thì hận không thể cắm đầu xuống đất, khom người nói: “Bái kiến Diệu trưởng lão!”

Ba vị Thánh Giả thanh niên đều tự quản lý vẻ mặt, khom người ân cần chào hỏi.

Liệp Ma Nhân chấp hành quan có thể không kiêu không nịnh, nhưng bọn họ không được, đây đã là tôn trọng đối với người địa vị cao, cũng là bắt nguồn từ đối phương áp chế tâm lý thiên nhiên đối với hành giả cấp thấp.

“Ngồi đi, tiệc tối đã chuẩn bị xong.” Diệu trưởng lão mỉm cười, ra hiệu mọi người vào ngồi.

Đợi mọi người vào ngồi, hưởng dụng mấy phần đồ ăn, Diệu trưởng lão nói:

“Thư thỉnh cầu của Thiên Hạc tổ chúng tôi đã xem, tội phạm truy nã Thiên Phạt muốn bắt có thân phận thế nào?”

Trong văn kiện xin của Thiên Hạc tổ, viết là tội phạm truy nã Thiên Hạc tổ muốn dẫn độ truy bắt, không quan hệ với Thiên Phạt, bởi vì đây là “chuẩn mực” trên trình tự, nhưng mọi người đều biết chuyện là thế nào.

Chỉ là bắt tên tội phạm truy nã mà thôi, Ngũ Hành minh vui vẻ nể mặt Thiên Phạt một phen, một hai năm gần đây, quan hệ của Thiên Phạt cùng Ngũ Hành minh vẫn tạm được.

“Một tội phạm truy nã cấp A, tổ chức của hắn đã bị tiêu diệt, nhưng trong tay người này nắm giữ danh sách một ít người âm thầm cấu kết trong tổ chức hợp pháp.”

Trưởng lão Liệp Ma Nhân giới thiệu đơn giản cấp bậc, nghề nghiệp cùng bối cảnh tổ chức của Minh Vương.

Diệu trưởng lão nghe xong, khẽ gật đầu: “Chỉ cần Thiên Phạt trong quá trình truy bắt tuân thủ quy tắc, không thương tổn bình dân, không làm lớn sự kiện, không từ chối Ngũ Hành minh giám sát cùng phụ trợ, chúng tôi bằng lòng cung cấp tiện lợi.”

Liệp Ma Nhân lộ ra nụ cười: “Ngài là vị trưởng giả rộng lượng.”

Hai bên nâng chén cùng uống.

Nói chuyện phiếm một lát, Liệp Ma Nhân nói tới việc chính thứ hai, “Ma Quân ngã xuống đã gần một năm, không biết Ngũ Hành minh có tìm được truyền nhân Ma Quân hay không?”

“Chưa!” Diệu trưởng lão lắc đầu, “Ngũ Hành minh không quan tâm ai là truyền nhân Ma Quân, đó là chuyện Thái Nhất môn cân nhắc.”

“Nhưng nếu phát hiện tung tích truyền nhân Ma Quân, Ngũ Hành minh cũng sẽ không mặc kệ nhỉ.” Liệp Ma Nhân trầm giọng nói: “Chúng tôi nhận được tố cáo, đã bước đầu khóa mục tiêu thân phận truyền nhân Ma Quân.”

Diệu trưởng lão nhất thời nheo mắt, nhìn chằm chằm Liệp Ma Nhân vài giây, trầm giọng nói:

“Là ai?”

Trong đại sảnh rượu thịt náo nhiệt, bên ban công, Trương Nguyên Thanh làm bộ làm tịch bưng một ly rượu sâm banh, ánh mắt nhìn ngắm màn đêm nặng nề.

Bản năng của Tinh Quan rục rịch ở trong lòng, nhìn thấy bầu trời đêm liền nhịn không được muốn ngắm sao, tựa như kẻ háo sắc nhìn thấy đường link thần bí sẽ theo bản năng mở ra tường lửa.

Đoàn đội Thiên Phạt hẳn là đã đến kinh thành, triển khai tiếp xúc với bộ trưởng ngoại giao lão Diệu, mục tiêu chủ yếu của bọn họ là Minh Vương, chờ đàm phán ổn thỏa hợp tác bắt Minh Vương, mới sẽ thử thân phận truyền nhân Ma Quân.

Thời gian để lại cho mình không nhiều... Trương Nguyên Thanh nghĩ, chợt nghe có người đi đến bên cạnh, hừ nói:

“Cậu cũng không được người ta theo đuổi như trong tưởng tượng nha, mọi người đều không thèm để ý tới cậu.”

Quay đầu nhìn, người đến là Hạ Hầu Ngạo Thiên.

Hắn mặc âu phục vừa người, trong tay bưng ly đế cao, dáng thẳng tắp, ngũ quan tuấn mỹ, đè ép đại bộ phận đàn ông trên bữa tiệc xuống.

“Anh không ở cách vách vặn đinh ốc, tới đây làm gì?” Trương Nguyên Thanh thu hồi suy nghĩ phát tán.

Hạ Hầu Ngạo Thiên đắc ý nói: “Vặn ốc xong rồi... Phi, cái gì vặn đinh ốc, tôi là đang phấn đấu vì sự nghiệp, sản xuất, lắp ráp cơ quan vũ khí với tôi mà nói, không có chút khó khăn, cho nên tới đây chơi một chút, để những người trẻ tuổi kia của Ngũ Hành minh cảm thụ hào quang của tôi.”

“Tính tới trước mắt, đã sản xuất bao nhiêu cơ quan vũ khí?”

“Bốn cơ quan vũ khí cộng lại, tổng cộng ba mươi món.” Hạ Hầu Ngạo Thiên mũi hếch lên trời, “Nhà xưởng bên kia tôi từng đi khảo sát, dựa theo quy mô đó, chờ bổ sung đủ nhân thủ, lắp ráp xong dây chuyền sản xuất thành thục, sản lượng một ngày có thể đạt tới trăm món, ba ngày là có thể võ trang toàn bộ tiểu đội phân bộ Tùng Hải. Một tháng, võ trang toàn bộ phân bộ Ngũ Hành minh.”

Mắt Trương Nguyên Thanh sáng lên: “Hiệu suất ra ngoài tôi đoán trước, không hổ là nhân vật chính, vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp đã thể hiện hết mũi nhọn, cạn một ly.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên vẻ mặt đầy hưởng thụ, một hơi uống cạn rượu trong ly, phát hiện Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ là nhấp nhất cái miệng nhỏ, “Sao cậu không cạn?”

“Ồ, tôi heo rừng không ăn được cám nhuyễn, loại đồ uống sa hoa này, là đi kèm với Ngạo Thiên huynh loại nhân sĩ thành công này.”

Hết chương 1903.
Bình Luận (0)
Comment