Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1909 - Chương 1909. Như Cố Nhân Đến (4)

Chương 1909. Như cố nhân đến (4)
Chương 1909. Như cố nhân đến (4)

“Đằng Nhi tính tình dịu dàng thân thiện, rất ít kết thù với người ta.” Linh Quân đầu tiên là lắc đầu, tiếp theo nhỏ giọng nói thầm: “Nếu nhất định nói kẻ thù, Âm Cơ tính là một nửa...”

Bị Diệu trưởng lão lạnh lùng liếc một cái, vội vàng câm miệng.

Đã không có manh mối, lại không có mục tiêu hoài nghi, thôi diễn vụ án lâm vào khốn cảnh.

“Ông ngoại, tổng bộ có đạo cụ tìm người, đây là phương pháp nhanh nhất chúng ta tìm được Đằng Nhi.” Linh Quân nhắc nhở.

Diệu trưởng lão lại chưa đáp lại, lão nhớ tới vụ án bắt cóc kia Đằng Nhi cùng Ma Quân kết nghiệt duyên.

Lúc ấy lão cũng vận dụng đạo cụ tìm người, đó là một món đạo cụ bói toán cùng Quan Tinh kết hợp, lấy ngày sinh tháng đẻ, vật phẩm bên người làm môi giới, có thể suy tính ra vị trí nhân vật mục tiêu.

Nhưng lần đó tìm người thất bại, đạo cụ chưa đưa ra nhắc nhở gì.

Nếu là trong quan phương có người muốn đối phó lão, như vậy lần này đạo cụ tìm người cũng sẽ không có bất cứ phản ứng nào.

Lúc này, Phó Thanh Dương nói: “Đạo cụ tìm người quả thật là phương pháp nhanh nhất, Diệu trưởng lão có gì băn khoăn phải không?”

Diệu trưởng lão phục hồi tinh thần, hỏi ngược lại: “Cậu muốn nói cái gì!”

Phó Thanh Dương vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lời lẽ rất thành khẩn, “Việc này xảy ra trong biệt thự của tôi, tôi có trách nhiệm. Nguyên Thủy Thiên Tôn có một món đạo cụ tìm người có sẵn, chỉ cần có tin tức DNA của Đằng Nhi, liền có thể tìm được cô ấy, đây là quy tắc.”

Lực lượng quy tắc! Trong ánh mắt Diệu trưởng lão lóe lên ánh sáng âm u, quay đầu nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn, giọng điệu mang theo cấp bách cùng nghi ngờ: “Đằng Nhi mất tích hơn một giờ rồi, vì sao bây giờ mới nhắc tới? Vì sao sau khi phát hiện nó mất tích chưa lập tức tìm người.”

Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói xen lẫn chất vấn.

Mọi người cũng theo đó hướng ánh mắt về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Trương Nguyên Thanh yên lặng đi đến bên cạnh lão đại, cảm giác mình là an toàn, lúc này mới cười lạnh một tiếng:

“Tôi vì sao phải giúp ông tìm cháu gái, Diệu trưởng lão quên ngày đó ở trước khi hội thẩm phán, Phó trưởng lão xin ông giúp đỡ, ông trả lời hắn như thế nào?”

Lời vừa nói ra, không khí xung quanh đột nhiên đọng lại, Diệu trưởng lão nheo mắt, nhìn chằm chằm thật sâu người trẻ tuổi đang cười lạnh.

Bao gồm Hoàng Thái Cực ở trong, đám thanh niên tài tuấn Ngũ Hành minh ngơ ngác nhìn Trương Nguyên Thanh.

Gã này thực dũng cảm nha.

Tuy không phải lần đầu tiên, nhưng vẫn rất dũng cảm nha, hắn là thật sự không sợ chết sao?

Trong thân thể hơn một trăm cân* chứa hai trăm cân phản cốt.

* cân TQ = 1/2 kg

Gã này thực biết đoạt sự nổi bật... Hạ Hầu Ngạo Thiên thầm nhủ.

Linh Quân khẩn trương, “Nguyên Thủy, Đằng Nhi là Đằng Nhi, ông ngoại là ông ngoại, cậu, cậu coi như xem ở trên mặt mũi của tôi, hỗ trợ đi.”

Kéo dài càng lâu, Đằng Nhi càng nguy hiểm.

Linh Quân nôn nóng muốn chết.

Diệu trưởng lão khoát tay, ra hiệu cháu ngoại câm miệng, lão ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Nói đi, cậu muốn cái gì!”

Trương Nguyên Thanh lạnh lùng nói: “Tôi chẳng muốn cái gì cả, chờ ông tới đây, chỉ là muốn nói cho ông, còn có chín lão già khác, hoàng đế đã chết hơn một trăm năm rồi, thu hồi sự ngạo mạn của các người. Các người cũng có lúc cầu người ta.”

Trong đại sảnh một lần nữa lâm vào tĩnh mịch, nhưng trong lòng mọi người lại nhấc lên sóng triều ngập trời, nhấc lên xôn xao.

Bọn họ vẫn đã xem nhẹ Nguyên Thủy Thiên Tôn, đây nào phải hai trăm cân phản cốt, rõ ràng là hai trăm tấn.

Thẩm phán hội đã kết thúc, nhưng hiềm khích giữa Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng tổng bộ, đã sâu đến mức không thể khép lại.

Không chỉ là tổng bộ chán ghét Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Bản thân hắn tựa như cũng không tính giải hòa với tổng bộ.

Chỉ có Hạ Hầu Ngạo Thiên chịu dẫn dắt sâu, cảm thấy “Thu hồi sự ngạo mạn của các người” câu này rất có khí thế, lập luận sắc sảo.

Lần sau gặp lão tổ tông, liền nói như vậy.

Cũng tương đối rồi... Phó Thanh Dương liếc cấp dưới tâm phúc một cái.

Bọn họ đạo diễn là vở kịch truyền nhân Ma Quân tiếp thu di sản của Ma Quân, tính tới trước mắt, thời gian khống chế vừa vặn tốt.

Nhân vật phản diện bắt đi nữ nhân vật chính mấy giờ cũng chưa động vào một lần, loại tiết mục này sẽ chỉ xuất hiện ở trong phim, huống chi truyền nhân Ma Quân chính là giơ cờ hiệu tiếp thu di sản.

Kéo dài tiếp, Nguyên Thủy không ngủ Diệu Đằng Nhi cũng đừng nghĩ xong việc.

Trương Nguyên Thanh ngầm hiểu, lập tức lấy ra khăn tay sớm chuẩn bị sẵn: “Lời tôi nói đã nói xong, đây là thứ Phó trưởng lão cho tôi, bên trên có tế bào biểu bì khoang miệng lau xuống từ ly rượu Đằng Nhi từng uống.”

Hắn trước mặt mọi người triệu hồi ra giày khiêu vũ màu đỏ, nhét khăn tay vào trong giày.

“Cốp cốp cốp...”

Giày khiêu vũ màu đỏ cất bước vui vẻ, xuyên tường đi ra, biến mất ở trong đêm đen.

Hết chương 1909.
Bình Luận (0)
Comment