Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1949 - Chương 1949. Chia Tiền (1)

Chương 1949. Chia tiền (1)
Chương 1949. Chia tiền (1)

Trong văn phòng hoan hô từ buổi sáng kéo dài đến tối, mỗi người đều tràn đầy nhiệt tình, tích cực liên lạc văn phòng cảnh sát các nơi, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp công việc dọn dẹp hậu quả, bởi vì tổ hành động giữa trưa không ăn cơm, các cô cũng bởi vậy ở lại trước bàn máy tính, chưa đi căn tin.

Bữa tối tốc chiến tốc thắng lùa mấy miếng, lại bắt đầu phụ trách công việc liên lạc, đến bây giờ đã bụng đói kêu vang, nhưng không ai động đũa, hướng ánh mắt về phía Truy Độc Giả.

Truy Độc Giả yên lặng đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết tan rã, lộ ra nụ cười hiếm thấy ở trong mắt mọi người của phân bộ, nâng chén nói: “Hôm nay đại thắng, mọi người hoan nghênh Tam Thanh Đạo Tổ chấp sự.”

Mọi người liền nhìn về phía Tam Thanh Đạo Tổ!

Vị chấp sự thường thường không có gì lạ, lại tràn ngập sức quyến rũ này.

Ánh mắt mọi người đều nhìn qua, ngưỡng mộ cùng kính trọng trong ánh mắt kia không che giấu.

Uy vọng và nhân khí Truy Độc Giả tích lũy trong mấy năm, ở trong vòng một ngày đã bị một tên sỉ nhục của Hỏa Sư đến từ Tùng Hải vượt qua.

Cảm giác được người ta kính trọng thật tốt... Trương Nguyên Thanh theo bản năng giơ lên rượu trong tay, vừa thấy là Coca, nhất thời giận dữ, “Là ai rót Coca cho tôi, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể sa vào nước ngọt, đổi rượu cho tôi.”

Tạ Linh Hi liền nói, vâng vâng vâng, là người ta sơ sót, bây giờ dâng rượu cho chấp sự đại nhân.

Lập tức rót một cốc bia Dũng Sấm Thiên Nhai.

Trương Nguyên Thanh bưng cốc bia lên ừng ực một hơi uống cạn, bia ở trong bụng hắn Dũng Sấm Thiên Nhai (dũng mãnh xông pha chân trời).

Thực con mẹ nó khó uống... Hắn hào sảng cười to, “Ngon, rót đầy!”

Văn chức cùng hành giả đang ngồi đều gật đầu, đây mới là bộ dáng Hỏa Sư nên có.

Trước đó Tam Thanh Đạo Tổ chấp sự quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức mọi người cũng hoài nghi hắn có phải Hỏa Sư hay không.

Tạ Linh Hi lại rót đầy một chén rượu, Trương Nguyên Thanh bưng chén rượu lên, đang muốn dõng dạc phát huy kỹ xảo của người giỏi quan hệ xã hội, bỗng nhiên nhớ tới thân phận mình bây giờ là Hỏa Sư.

Hỏa Sư nào biết nói những thứ lòe loẹt, Hỏa Sư sẽ chỉ nói: Các huynh đệ làm tốt lắm, đến, uống rượu! Đệch, rượu này thực mạnh.

Vì thế hắn chợt có ý tưởng, cao giọng nói:

“Các anh chị em vất vả rồi, mọi người cạn chén này, sau đó tôi tặng mọi người một món quà.”

Hắn cho ba vị mỹ nhân bên người một ánh mắt ra hiệu.

Nữ Vương dẫn Annie và Tạ Linh Hi rời khỏi căn tin.

Mọi người vừa đứng dậy bưng rượu, vừa nhìn theo các cô rời khỏi, ánh mắt lóe lên sự chờ mong.

Cạn xong chén rượu đầu tiên bắt đầu bữa ăn, mọi người bụng đói kêu vang vùi đầu ăn, Hỏa Sư thiếu tướng ăn nhất, Thám Báo tư thế ngồi nghiêm chỉnh nhất, người khác thì chênh lệch không lớn.

Trong khoảng khắc, Tạ Linh Hi, Nữ Vương cùng Annie đều tự đẩy một chiếc xe đẩy quay về, trên xe đẩy xếp rương hành lý màu bạc.

Mọi người đều buông đũa, ngừng ăn, quay đầu nhìn qua.

Ba người bọn Tạ Linh Hi đỗ xe đẩy ở bên bàn ăn, sau khi được Trương Nguyên Thanh cho phép, các cô xếp rương hành lý ở trên bàn cơm, “Cạch” một tiếng mở ra.

Trong mười cái rương lớn chứa đầy tiền mặt đỏ rực.

Tiếng đũa rơi xuống lạch cạch vang lên, thành viên cả sảnh đường kinh ngạc nhìn tiền trong rương, mắt không dời đi được nữa.

Trương Nguyên Thanh lớn tiếng tuyên bố: “Nơi này có 30 triệu, tôi tính mang chúng nó chia đều cho mọi người, mỗi người có thể được chia 660.000.”

Cạch! Cạch!

Đũa liên tiếp rơi xuống, sau đó là tiếng lặng lẽ nuốt nước miếng.

Từng đôi mắt nhìn chằm chằm tiền giấy chợt nóng bỏng.

Tiền lương bình quân của bọn họ cũng chỉ 5-6000, cộng thêm tăng ca, thưởng tích lũy, công huân vân vân, một năm cũng liền mười mấy vạn. Nhân viên văn chức thì ít hơn một nửa.

66 vạn, là tiền bọn họ không ăn không uống gom góp năm năm, mười năm.

Truy Độc Giả thân là Kiếm Khách biến sắc hẳn, vẻ mặt mọi người đều ở dưới sự quan sát của hắn, khát vọng cùng lòng tham trong mắt đám cấp dưới hầu như sắp mất khống chế.

Truy Độc Giả lập tức đứng dậy, trầm giọng nói:

“Tam Thanh Đạo Tổ chấp sự nói giỡn với mọi người đó, những thứ này là tiền tham ô thu được, phải nộp lên phân bộ Thanh Hòa.”

Khát vọng cùng mong đợi trong mắt mọi người dập tắt, biết đây là quy củ, đều miễn cưỡng cười vui:

“Thiếu chút nữa đã tin, ha, ha ha.”

“Nam Minh thị giá hàng không cao, cần nhiều tiền như vậy làm gì, phân bộ Thanh Hòa sẽ kiểm tra sổ sách.”

“Bây giờ tiền lương đủ tôi nuôi gia đình rồi.”

Trương Nguyên Thanh mặt không biểu cảm đảo qua mọi người, lặp lại nói: “Điều tôi vừa rồi nói, chân thật hữu hiệu.”

Vẻ mặt mọi người cứng lại, yên lặng nhìn hắn, lại nhìn Truy Độc Giả, ai cũng chưa nói gì, tựa như đang chờ đợi một cái đáp án xác định.

Truy Độc Giả chăm chú nhìn Trương Nguyên Thanh, “Mượn một bước nói chuyện.”

Trương Nguyên Thanh đứng dậy, theo hắn tới cạnh bồn hoa ngoài nhà ăn. Đêm mùa thu cực kỳ mát mẻ, gió đêm hiu hiu, Truy Độc Giả châm một điếu thuốc, hút đầu thuốc sáng đỏ lên, lại dùng sức phun ra, để khói trắng theo gió bay về nơi xa.

Hết chương 1949.
Bình Luận (0)
Comment