Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1956 - Chương 1956. Sở Thích Của Biểu Tỷ (2)

Chương 1956. Sở thích của biểu tỷ (2)
Chương 1956. Sở thích của biểu tỷ (2)

Hắn cũng dám cổ động nhân viên phân bộ Nam Minh tố cáo, bày rõ muốn liều mạng đến cùng.

Trái lại đám người phân bộ Nam Minh, mắt hơi sáng lên, không phải vì viết tin tố cáo, mà là có người kiên định đứng ở lập trường bọn họ các nhân viên tầng dưới chót này, tranh thủ ích lợi cho bọn họ.

Bộ trưởng Anh Túc trào phúng nói:

“Chứng cứ ở phân bộ Tây Ni, có năng lực cậu đi cướp.”

Trương Nguyên Thanh nhàn nhạt đáp trả: “Tôi sẽ lại cho bọn họ một khoản tiền, có năng lực anh lần lượt cướp từng người, xem bọn họ tạo phản hay không, xem tôi giết anh hay không.”

Trong khu làm việc, đột nhiên có người hét lớn một tiếng:

“Ai dám cướp tiền của lão tử, lão tử liền liều mạng với kẻ đó!”

Nói xong, Hỏa Sư nói chuyện không động não kia đã bị đồng nghiệp bịt kín miệng, nhưng ánh mắt thành viên phân bộ cũng dần dần thay đổi, trở nên nổi loạn cùng không tốt, giống như có người chống lưng, lưng lập tức cứng rắn.

Vẻ mặt bộ trưởng Anh Túc đột nhiên lạnh lùng, mặt không biểu cảm nói:

“Các người đi ra ngoài trước!”

Ngẩng Đầu Có Thần Linh cùng Luosifen yên lặng đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, Truy Độc Giả hơi do dự, vừa đứng dậy, vừa nói:

“Hy vọng cậu có thể bình tĩnh.”

Đợi ba người rời khỏi phòng họp, đóng lại cửa kính mờ, bộ trưởng Anh Túc phất phất tay, trên tường mọc ra dây leo xanh biếc, che đi máy quay.

Hắn nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh, thản nhiên nói:

“Cậu có phải cho rằng, cậu thân phận chấp sự cao cấp, dựa lưng vào phân bộ Tùng Hải, thì có thể ở tỉnh Bát Quý không kiêng nể gì hay không? Dù sao phân bộ Tùng Hải là phân bộ cấp tỉnh, mà cậu thân là chấp sự cao cấp, địa vị chỉ dưới trưởng lão, truy bắt cậu phải được tổng bộ hoặc phân bộ Tùng Hải cho phép.”

“Chẳng lẽ không đúng?” Trương Nguyên Thanh cười tủm tỉm nói, ánh mắt lại vô cùng lạnh như băng.

Bộ trưởng Anh Túc cũng cười, nói tới một đoạn chuyện cũ: “Lúc trước người đứng đầu Trung Đình thắng hiểm lão tổ tông, nhét Thanh Hòa tộc vào Ngũ Hành minh, ở trong Thập Vạn Đại Sơn thiết lập phân bộ Thanh Hòa, tuyên bố với bên ngoài là thu phục, nhưng thật ra là tự trị.”

“Chỉ cần Thanh Hòa tộc cam đoan tỉnh Bát Quý trật tự không sụp đổ, không bị Linh Năng hội hủ hóa, phân bộ Thanh Hòa liền được hưởng quyền thống trị cao nhất. Cho nên các phân bộ lớn của tỉnh Bát Quý chỉ có thể nghe lời phục tùng, cho nên chúng tôi chưa bao giờ quản chuyện, cho nên động tác của Linh Năng hội giới hạn ở mua bán bột trắng, thuận tay dắt dê bắt một ít người, không dám ăn mòn hai giới chính trị buôn bán.”

“Anh muốn dùng Thanh Hòa bộ ép tôi?” Ánh mắt Trương Nguyên Thanh dần dần chuyển sang lạnh lùng, việc này hắn quả thật lần đầu nghe nói, như vậy xem ra, phân bộ Thanh Hòa làm chưởng quầy phủi tay liền lý giải được rồi.

“Không, tôi chỉ là muốn nói cho cậu, cậu đối với có hiểu lầm phân bộ Thanh Hòa, hiểu lầm rất lớn.” Bộ trưởng Anh Túc lạnh lùng nhìn thẳng hắn, “Phân bộ Thanh Hòa không chịu tổng bộ quản hạt, chúng tôi là thế lực có cấp Bán Thần, mười lão già kia của tổng bộ quản không được chúng tôi, chúng tôi làm việc, cũng chưa bao giờ cần bọn họ cho phép, chỉ cần nguyên tắc lớn không xảy ra vấn đề, phân bộ Thanh Hòa chính là thổ hoàng đế của tỉnh Bát Quý.”

“Sau đó?”

“Thổ hoàng đế truy bắt một chấp sự cao cấp không tuân thủ quy củ, cần hướng tổng bộ xin sao? Đương nhiên không cần!” Bộ trưởng Anh Túc lấy ra một hạt giống màu đen, nhẹ nhàng ném ra.

Hạt giống sau khi rơi xuống đất điên cuồng sinh trưởng, hóa thành những cây dây leo vặn vẹo, bao trùm vách tường, mặt sàn, cửa sổ sát đất cùng cửa kính mờ, che lại phòng họp.

Làm xong tất cả cái này, Anh Túc bộ trưởng lấy ra một cái nhẫn đá quý màu đen đeo lên.

Nháy mắt, tóc của hắn quanh quẩn thủy nguyên tố, di động như thực vật thủy sinh.

“Biết cậu là Hỏa Sư, cho nên tôi đã làm đầy đủ chuẩn bị.” Bộ trưởng Anh Túc giọng điệu lạnh như băng: “Tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu không quý trọng nha.”

“Anh có phải thực cho rằng Thanh Hòa tộc là chủ nhân thế giới hay không? Ai cũng phải nhường các người?” Giọng điệu Trương Nguyên Thanh cũng lạnh như băng: “Tổng bộ nhường các người, là vì muốn lấy đại cục làm trọng, tôi vừa vặn là người không thích lấy đại cục làm trọng.”

Ngoài phòng họp.

Toàn bộ thanh âm trong phòng họp đều biến mất, từng mảng lớn bóng đen chặn ánh đèn lộ ra trong tường thủy tinh, xúc tu mảnh khảnh từ trong khe hở cửa thủy tinh vươn ra.

Lãnh đạo của phân bộ Thanh Hòa đã ra tay.

“Ài, cần gì chứ, cần gì phải đối đầu với Thanh Hòa tộc, dù là trưởng lão khu vực khác cũng phải lễ nhượng ba phần đối với Thanh Hòa tộc.” Ngẩng Đầu Có Thần Linh lắc đầu thở dài.

Hắn cố hết sức rồi, đáng tiếc Hỏa Sư đến từ Tùng Hải không biết điều. Cũng đúng, Hỏa Sư mà, có thể biết điều mới kỳ quái, vậy chỉ có thể nếm thử đau khổ.

Ở Tùng Hải, các trưởng lão muốn xử lý hắn, có lẽ còn phải hướng tổng bộ gửi mail, đạt được phê chuẩn mới được.

Hết chương 1956.
Bình Luận (0)
Comment