Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1977 - Chương 1977. Tự Chặt Một Tay (1)

Chương 1977. Tự chặt một tay (1)
Chương 1977. Tự chặt một tay (1)

“Được!” Ngô A Quý đứng lên.

Osment ngẩn ra, “Ngài, ngài không nghe giá của tôi chút?”

“Đó là thứ lục thúc muốn, không phải tôi.” Ngô A Quý đã đi tới, đè lại bờ vai của hắn, “Chúng ta đi thôi.”

Ánh sáng xanh lục chợt lóe rồi biến mất, trong phòng khách không có bóng người nữa.

...

Rừng rậm.

Trương Nguyên Thanh nhìn lụa đỏ bay về phía chỗ sâu trong cánh rừng, lẳng lặng chờ đợi.

Vài phút sau, hắn cảm giác cơn mệt mỏi nhỏ bé tiêu tán, liền biết ma chú ngủ say của Minh Vương đã tiêu trừ.

Trương Nguyên Thanh lập tức lao vào rừng rậm, xa xa thấy trong tay Chỉ Sát cung chủ xách một đoạn lụa đỏ, đoạn cuối lụa đỏ trói một người đàn ông nước ngoài tóc ngắn màu nâu.

Người này mặc trang phục leo núi mùa hè, tay chân cong gãy, thân thể bị lụa đỏ bao vây, chỉ lộ ra một cái đầu, đang tuyệt vọng mà hoảng sợ trừng mắt nhìn bóng lưng Chỉ Sát cung chủ.

Trương Nguyên Thanh từng xem ảnh chụp của hắn lập tức xác nhận, đây là Minh Vương.

“Cung chủ, chúng ta chạy nhanh đi.” Trương Nguyên Thanh lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, nhanh chóng lên đón.

Đột nhiên, hắn dừng bước, con ngươi co rút lại nhìn phía sau Chỉ Sát cung chủ.

Một mảng ánh sáng xanh lục đáp xuống chỗ mười mét phía sau cung chủ, một lão nông tóc hoa râm đứng trong ánh sáng xanh lục, còn có thành viên Thiên Phạt Osment anh tuấn kiêu căng.

...

Đệch... Da đầu Trương Nguyên Thanh phát tê, không thể tránh khỏi dâng lên cảm xúc uể oải cùng tức giận.

Mắt thấy sắp thành công, nào ngờ thất bại trong gang tấc.

Quan Tinh Thuật cấp 6 liên quan đến Chúa Tể thì không quá linh, hơn nữa việc này liên lụy tương đối nhiều thế lực, phân bộ Thanh Hòa, Thiên Phạt, bao gồm bản thân Minh Vương, đều có thể sẽ quấy nhiễu đến Quan Tinh Thuật.

Cho nên một màn trước mắt này không ở trong kế hoạch của hắn.

Ông lão bên cạnh Osment không thể nghi ngờ là một vị Chúa Tể, ở dưới mí mắt lão mang đi Minh Vương là không có khả năng, mang theo cung chủ rút lui?

Ném cái mũ cho cung chủ, để cô thu Minh Vương vào không gian của Mũ Đỏ Nhỏ, sau đó cùng cô truyền tống rời khỏi? Nhưng mình chỉ có một khối ngọc phù truyền tống. Cung chủ cũng vào mũ trái lại có thể, nhưng vị Chúa Tể kia hiển nhiên sẽ không cho mình cơ hội hành động.

Giao ra Minh Vương, cúi đầu bái lạy, lợi dụng thân phận chấp sự quan phương thong dong mà lui? Trái lại có xác suất rất lớn rời khỏi, nhưng lại không cam lòng...

Trong tích tắc, Trương Nguyên Thanh nghĩ đến rất nhiều loại kế sách ứng đối.

Chỉ Sát cung chủ đứng lặng tại chỗ, không nhúc nhích, dưới làn váy lao ra tơ hồng đồng loạt nhắm ngay phía sau, giống như rắn hổ mang ngẩng đầu hạ thấp thân thể, tìm thời cơ mà động.

Trương Nguyên Thanh phát giác cô khẩn trương, cô thậm chí cũng không dám động.

Vị Chúa Tể Thanh Hòa tộc này, cấp bậc cao hơn trong tưởng tượng của hắn, ít nhất là cấp 8, bởi vì Chúa Tể cấp 7 bình thường, sẽ không khiến cung chủ kiêng kị như thế.

Ánh mắt Osment đầu tiên là đặt ở trên người Minh Vương trói thành bánh chưng, mắt sáng lên, tiếp đó nhìn về phía cô gái váy đỏ cùng người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo bình thường.

“Các người cũng muốn Minh Vương?” Ánh mắt hắn chuyển động ở giữa ba người, giọng điệu lạnh như băng: “A, kẻ làm chủ sau lưng là ai.”

Trương Nguyên Thanh không thèm để ý tới.

Ngô A Quý dùng một loại giọng điệu “Có gì từ từ thương lượng” nói: “Để người lại, ta sẽ để các ngươi rời khỏi.”

Vị Chúa Tể này giống như không có ý tứ động thủ, mình nhớ ra hắn là ai rồi, tộc trưởng Thanh Hòa tộc Ngô A Quý, nổi danh người hiền lành, nếu không bắt Minh Vương thì thôi... Ánh mắt Trương Nguyên Thanh lóe lên, nếu là lão, toàn thân mà lui không khó.

“Nói nhảm với bọn họ làm gì!”

Osment trực tiếp ra tay, hai cánh tay ôm hờ trước ngực, nước biển “ục ục” lăn lộn, ngưng tụ thành một con tuấn mã xanh thẳm chiều cao tới vai 1m7, hai cánh tay ôm hờ ra sức đánh ra, con tuấn mã lông bờm, đuôi ngựa trông rất sống động này ngẩng đầu tung vó, lao về phía Chỉ Sát cung chủ.

Tơ hồng như xúc tu bắn ra, đâm vào thân thể tuấn mã, lại nhẹ nhàng xé một phát.

Tuấn mã màu xanh thẳm tán loạn thành bọt nước, ào ào trút xuống đầy đất.

Cung chủ hừ lạnh một tiếng, tơ hồng dư thế chưa suy, quấn về phía Osment.

Ngô A Quý khuôn mặt hàm hậu vội vàng nâng bàn tay, nhấn xuống một cái, trong tích tắc, trọng lực mênh mông buông xuống, tơ hồng giương nanh múa vuốt nháy mắt bị “vỗ” ở trên mặt đất, ngay cả mấp máy cũng không làm được.

Thân thể mềm mại của Chỉ Sát cung chủ khẽ run lên, bả vai giống như vác ngọn núi lớn.

Trương Nguyên Thanh cùng Minh Vương thì không kiên cường như vậy, một người trực tiếp thực hiện cắm đầu bái lạy, một người trực tiếp nằm thẳng (vật lý).

Ngô A Quý nhìn về phía Osment, khuyên nhủ: “Người bị đoạt, đòi về là được, có chuyện từ từ nói.”

Lão lại nhìn về phía bóng lưng Chỉ Sát cung chủ, lời lẽ thấm thía: “Các người không mang hắn đi nổi đâu, rời khỏi nơi này, nếu đồng ý, gật đầu một cái.”

Hết chương 1977.
Bình Luận (0)
Comment