Vẻ mặt Phó Thanh Dương chợt nghiêm túc hẳn lên.
Trương Nguyên Thanh nghe có chút ngẩn ra, sau khi xem xong nội dung phần mềm phiên dịch mới ý thức tính nghiêm trọng của sự việc.
Trương Nguyên Thanh nhấp một ngụm Coca, “Kiểm sát quan đứng đầu Thiên Phạt bị tập kích cùng sự kiện động đất là?”
Phó Thanh Dương giải thích:
“Kiểm sát quan đứng đầu Thiên Phạt bị tập kích là mười năm trước, vị Bán Thần kia không có chút dấu hiệu nào gặp phải một lần tập kích, tôi nghe trưởng bối trong tộc nói, nếu không phải vừa vặn phó hội trưởng Công Hội Thương Nhân lúc ấy ngay tại phụ cận, Thiên Phạt có thể sẽ tổn thất một vị Bán Thần. Thủ tịch kiểm sát quan là một trong những Bán Thần mạnh nhất đương thời.”
Trương Nguyên Thanh lập tức có chút tê dại da đầu.
Phó Thanh Dương tiếp tục nói:
“Sự kiện động đất phong hội Mã Kỳ sơn năm 07, tham dự đều là nhân vật nổi tiếng của đại khu thứ nhất, có linh cảnh thế gia, tổ chức hợp pháp, tổ chức dân gian, cùng với quan viên bình thường chuyên môn phụ trách quản lý linh cảnh hành giả của các quốc gia.
“Bọn họ tựa như là vì hạng mục nào đó mới tụ tập cùng một chỗ họp, trong lúc hội nghị, Mã Kỳ sơn đột nhiên xảy ra động đất, núi sập đất nứt, tất cả mọi người tham dự hội nghị đều chết ở trong động đất, không ai sống sót.”
Cái này có chút khủng bố nha... Trương Nguyên Thanh “A” một tiếng: “Mục đích của hội nghị là cái gì?”
Phó Thanh Dương lắc đầu: “Nội dung hội nghị là nghiêm khắc giữ bí mật, tôi cũng không chú ý, để sau hỏi thăm một chút.”
Hắn nhìn chằm chằm Minh Vương, “Anh làm sao biết những thứ này?”
Minh Vương nhún nhún vai, “Vĩnh Hằng Chi Mộng là cha tôi, ông ấy từng sinh rất nhiều đứa con, tôi là kẻ xuất sắc nhất trong đó. Ông ấy coi tôi là người nối nghiệp bồi dưỡng.”
Phó Thanh Dương đánh giá đối phương vài giây, xác nhận tính chân thật, hắn cầm lấy ly rượu thủy tinh nhẹ nhàng lay động, nghe tiếng va chạm thanh thúy của cục đá ở trong ly thủy tinh, chậm rãi nói:
“Một tổ chức thần bí cổ xưa, một tay mưu tính giáo đình bị diệt, có được thực lực ám sát Bán Thần, nấp ở trong bóng tối ảnh hưởng hướng đi của thế giới. Rất đáng sợ, nhưng tôi cảm thấy không đơn giản như vậy.”
“Nói như thế nào?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
Phó Thanh Dương chậm rãi nói: “Giáo đình năm đó phong cách làm việc quả thật bá đạo, nhưng nó dù sao cũng là tổ chức hợp pháp, nếu nó chưa bị diệt, truyền thừa đến nay, sẽ thế nào?”
Trương Nguyên Thanh ngẫm nghĩ, nói: “Thiên hạ này, là của giáo đình, cũng là của hợp pháp.”
“Đúng!” Phó Thanh Dương gật gật đầu, “Như vậy ai sẽ muốn hủy diệt hợp pháp đây, là trận doanh tà ác, giả thiết suy đoán này thành lập, Tự Do Minh Ước chính là một cây đao treo ở đỉnh đầu toàn bộ trận doanh hợp pháp, chẳng qua tôi cảm thấy sự việc có thể phức tạp hơn một chút, bởi vì trong Tự Do Minh Ước đã có hợp pháp cũng có tà ác, có chút giống phái trung lập.”
Trương Nguyên Thanh ừ ừ hai tiếng, mặc kệ là hợp pháp hay tà ác, đều là quang minh chính đại.
Phong cách của Tự Do Minh Ước này càng thêm giống Ám Dạ Mân Côi, đương nhiên, lịch sử cùng trình độ thần bí của Ám Dạ Mân Côi, hoàn toàn không thể so sánh với Tự Do Minh Ước.
“Trong tay cha anh, Vĩnh Hằng Chi Mộng nắm giữ bộ phận danh sách, sau khi ông ấy chết, có phải giao cho anh danh sách hay không.” Phó Thanh Dương hỏi.
“Phần danh sách này đã bị tôi xé bỏ, nó ở đây.” Minh Vương chỉ chỉ đầu mình, nụ cười ý vị sâu xa, “Các người muốn không, tôi có thể viết ra.”
“Không!” Trương Nguyên Thanh cùng Phó Thanh Dương nhát gan trăm miệng một lời.
Đây là một cái dụ hoặc thật lớn, nhưng bản thân dụ hoặc quá trí mạng, liên quan phần danh sách đó, dù là Tiền công tử thiên hạ anh hùng đều rác rưởi cũng không muốn đụng vào.
Minh Vương nhún nhún vai, “Phương thức trả thù tốt nhất, là không để ý tất cả đọc ra, xem ở trên phần rượu whisky cùng đồ ngọt, tôi sẽ không hại các người.”
“Anh thiện tâm không giống nghề nghiệp tà ác.” Trương Nguyên Thanh kinh ngạc nói.
“Tôi không phải người tốt, tôi làm hết chuyện xấu, tôi chỉ là quá mệt mỏi rồi, mệt đến mức đối với tất cả đều đã mất đi hứng thú.” Minh Vương mỏi mệt tựa vào trên sô pha, “Mấy năm nay tôi chạy khắp nửa địa cầu, tôi ngay cả ngủ cũng không an ổn, người tôi muốn trả thù nhất là Vĩnh Hằng Chi Mộng, ông ta không nên nói cho tôi biết phần danh sách đó, tên chó đẻ này.”
Phó Thanh Dương đeo còng tay (đạo cụ) cho Minh Vương, bảo Trương Nguyên Thanh dẫn đi phòng giam cầm trong lòng đất.
Đợi tiểu đệ áp giải phạm nhân rời khỏi, Phó Thanh Dương quay về phòng ngủ, thay quần áo võ đạo, cầm kiếm gỗ tới phòng luyện công.
“Thiếu gia?”
Em gái tai thỏ trực đêm thấy bộ trang phục này của hắn, không khỏi ngẩn ra: “Tu hành của ngài hôm nay không phải đã kết thúc rồi sao?”
Tiền công tử là người rất có quy luật, giống như đồng hồ cơ tinh vi, phương diện tu hành cũng có quy hoạch nghiêm khắc, hôm nay là bị cái gì kích thích sao?
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Chuẩn bị ăn khuya, về sau thời gian tu hành của tôi gấp bội.”