Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1999 - Chương 1999. Đồng Chu Hội (3)

Chương 1999. Đồng chu hội (3)
Chương 1999. Đồng chu hội (3)

Âm Cơ nhập tin nhắn: “Tôi cảm thấy mọi người đều chưa chú ý tới một chi tiết, Quan Tinh Thuật của Nguyên Thủy Thiên Tôn, đã có thể tính được Chúa Tể...”

Ngón tay cô đột nhiên dừng lại, sau một phen do dự, Âm Cơ xóa tin nhắn này, giữ im lặng.

Cô đột nhiên không muốn bại lộ quá nhiều con bài chưa lật của Nguyên Thủy Thiên Tôn, đây là bảo vệ xuất phát từ bản năng.

Dù sao mọi người là bạn.

...

Vịnh Phó gia.

Tổng bộ công ty nghiên cứu phát triển cơ quan thuật, trong văn phòng CEO đơn sơ, Hạ Hầu Ngạo Thiên mặc quần áo bảo hiểm lao động màu lam, vẻ mặt dại ra ngồi ở trước máy tính.

Trong màn hình phát chiến đấu ở Thập Vạn Đại Sơn.

Video chiếu đi chiếu lại từng lần một, Hạ Hầu Ngạo Thiên ngồi yên bất động, giống như bị rút ra linh hồn.

Trong chiếc nhẫn sắt đen truyền đến tiếng ông lão cảm khái:

“Hậu sinh khả uý nha, lấy tư chất cùng năng lực của hắn, nếu là sinh ở thời Tần, nhất định sẽ được Thủy Hoàng Đế coi trọng, phong vương bái tướng. Cho dù ẩn ở giang hồ, cũng là một hào hiệp.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên bỗng nhiên ôm ngực, vẻ mặt đau đớn, há mồm thở dốc.

Phương sĩ đời Tần cả kinh: “Làm sao vậy?”

Hạ Hầu Ngạo Thiên run giọng nói:

“Tôi từ nhỏ khổ đọc điển tịch, chỉ yêu Tam Quốc Diễn Nghĩa, nghĩ Chu lang (Chu Du) quạt lông khăn chít đầu, đàm tiếu nhân gian, bọn giặc hóa thành tro bụi, làm người ta sinh ra sự hướng tới, nhưng ông trời bất công, đã sinh Du sao còn sinh Lượng? Ô hô ai tai!”

“Nói tiếng người!” Ông lão chưa từng đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Hạ Hầu Ngạo Thiên lời ít mà ý nhiều biểu đạt tư tưởng trong lòng: “Ghen tị chết lão tử rồi!”

Hắn hít sâu một hơi, hỏi: “Ông già, nếu tôi sinh ở thời cổ, Thủy Hoàng Đế có thể nể trọng tôi hay không? Tôi là nhân vật như thế nào?”

“Một trong bách công.”

Bách công chính là quan nhỏ làm chế tạo, sản xuất.

“...” Hạ Hầu Ngạo Thiên cảm giác bị vũ nhục, “Chỉ vậy?”

Phương sĩ đời Tần cười ha ha nói: “Cậu bây giờ làm không phải là cái này sao?”

Hạ Hầu Ngạo Thiên ngây dại, cảm giác trong lòng có cái gì vỡ vụn.

Là đạo tâm!

...

Chuyên cơ đáp xuống sân bay quốc tế kinh thành.

Khi các thành viên Thiên Phạt trở lại kinh thành, đã là năm rưỡi sáng, cuối mùa thu, trong không khí xen lẫn cơn lạnh.

Osment mặt không biểu cảm đi ra khỏi cabin, nhìn bóng đêm mênh mông nơi xa, thế mà có vài phần hiu quạnh.

Đoàn người ngồi xe riêng trở lại khách sạn Phong Lâm Vãn, vừa bước vào đại sảnh khách sạn, liền cảm giác từng ánh mắt ném tới, những ánh mắt này đến từ lễ tân khách sạn, quản lý đại sảnh, nhân viên tiếp khách.

Bọn họ mỉm cười, vẻ mặt cung kính, nhưng ở chỗ sâu trong ánh mắt kia cất giấu đùa cợt, khinh thường cùng với ngạo mạn khiến Osment không thể dễ dàng tha thứ.

Đám nhân viên phục vụ vốn nên rất cung kính này, thế mà cũng trở nên ngạo mạn rồi.

Liệp Ma Nhân sắc mặt âm trầm dẫn theo ba tên cấp dưới xuyên qua đại sảnh, vào thang máy đi lên, trực tiếp đi gặp bộ ngoại giao của khách sạn.

Quản lí ban ngành ngoại giao quần áo ngăn nắp ngồi ở sau bàn làm việc, trên mặt mang theo nụ cười, như là đặc biệt chờ bọn họ.

Liệp Ma Nhân tràn ngập ý nhị đàn ông trưởng thành chậm rãi nói:

“Chúng tôi muốn gặp Diệu trưởng lão!”

Quản lí bộ ngoại giao chưa động đậy, vẫn như cũ ngồi ở sau bàn, cười nói:

“Diệu trưởng lão đang họp, chấp hành quan đại nhân đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Chân mày Osment nhướng lên, như là tìm được chỗ phát tiết cảm xúc, “Có gặp chúng tôi hay không là chuyện Diệu trưởng lão cần cân nhắc, chuyện ông phải làm là báo cáo.”

Quản lí bộ ngoạigiao thu hồi nụ cười, giọng điệu giải quyết việc công nói:

“Đây là điều Diệu trưởng lão dặn dò.”

“Ông...” Osment giận dữ, vừa muốn phát tác, nhưng Liệp Ma Nhân khoát tay, đè hắn trở về, gật đầu nói:

“Chúng tôi chờ Diệu trưởng lão trả lời.”

Trở lại căn hộ lớn, Osment quét hết vật phẩm trên bàn rơi xuống đất, nghiến răng nghiến lợi:

“Chủng tộc ti tiện, phàm nhân ti tiện, tôi muốn móc mắt bọn chúng ta, đập gãy răng bọn chúng, xé nát miệng bọn chúng.”

Hắn chịu không nổi loại thái độ mặt ngoài khách khí đối với ngươi, thực ra ở trong lòng chế giễu đó.

Natsusa trầm giọng nói:

“Cậu đang vô năng cuồng nộ.”

Osment liên tục lui về phía sau, chỉ cảm thấy trong lồng ngực tích một ngụm máu bầm, thiếu chút nữa phun ra.

“Thua chính là thua.” Natsusa nói: “Đây là một lần tu hành rất tốt.”

“Fuck!” Vẻ mặt Osment dữ tợn: “Tôi không giống với các người lũ chịu ngược cuồng này.”

Hải Yêu tính tình hung hãn nóng nảy.

Hoover thở dài: “Tôi muốn về nước... Bỏ đi, tôi tạm thời không muốn về nước, xử lý xong chuyện Minh Vương, tôi muốn đi chung quanh một chút.”

Lúc này về nước, khẳng định sẽ trở thành trò cười.

Osment: “Đi cùng đi.”

...

Trong nhà kính thủy tinh và khung sắt thép xây dựng, Diệu trưởng lão hình thái nửa người nửa cây, nhìn quét hình chiếu 3D bên cạnh bàn hội nghị, nghe đại trưởng lão Ngũ Hành minh Đế Hồng kể.

“... Tình hình lần xung đột này chính là như thế, trước mắt, Minh Vương bị giam giữ ở trong biệt thự của Phó Thanh Dương, bất cứ lúc nào cũng có thể áp giải đến kinh thành.”

Hết chương 1999.
Bình Luận (0)
Comment