Cái loa nát này thật là, lại chẳng phân biệt được trường hợp phát âm nhạc, đoạt hết nổi bật của mình... Trương Nguyên Thanh trùm khăn voan đỏ, trong lòng bất mãn nói thầm.
“Thể nghiệm một phen cảm giác làm chú rể?” Trong con ngươi dựng thẳng màu hổ phách của Hoành Hành Vô Kỵ chiếu ra một mảng màu đỏ thê lương, vẻ mặt cổ quái trào phúng nói:
“Thì ra mày muốn làm cô dâu của tao à, cái này không được, bố mày không có hứng thú đối với đàn ông.”
Trương Nguyên Thanh không thèm để ý, thu liễm tâm thần, yên lặng cảm ứng xung quanh, chờ đợi cô dâu ma xuất hiện.
Thấy trào phúng không được đáp lại, ánh mắt Hoành Hành Vô Kỵ khẽ lóe lên, đột nhiên giẫm nứt gạch, không để ý võ đức lao tới chém giết.
Hắn không biết thủ đoạn của thằng nhóc này là gì, nhưng bất cứ phiêu lưu nào cũng phải sớm dập tắt, cho kẻ địch thời gian, tương đương cho bản thân nguy hiểm.
“Xẹt xẹt”... Đột nhiên, trong tiếng kèn Xona cao vút, xuất hiện tiếng dòng điện, tựa như tín hiệu bị quấy nhiễu.
Đến đây Trương Nguyên Thanh cảm ứng được trong hư không phía sau trào ra âm khí mênh mông, điều này làm tóc gáy hắn dựng thẳng lên, lại không dám quay đầu.
Cảm giác này quá quen thuộc rồi, ngày đó ở công viên trò chơi Kim Thủy, cô dâu ma khi ra sân, hắn cũng là như vậy, cảm giác thể nghiệm không khác gì.
Âm khí mênh mông bao phủ biệt thự, các hành giả chính phủ ở đây chỉ cảm thấy linh hồn đang run rẩy, hắn triệu hồi ra cái gì vậy?
Ở trong tầm nhìn của Hoành Hành Vô Kỵ, hắn thấy phía sau Thần dạ du chính phủ quỷ dị ập tới mảng lớn sương mù đen kịt, mang đến âm hàn, quỷ dị cùng sợ hãi, trong mơ hồ, một bóng quỷ mặc áo cưới đỏ tươi xuất hiện ở phía sau Thần dạ du.
Kẽo kẹt ... Lòng bàn chân Hoành Hành Vô Kỵ ở trên mặt đất ma sát ra tiếng vang chói tai, hắn phanh lại, cướng ép dừng bước.
Một nỗi sợ hãi khó có thể diễn tả bằng lời từ đáy lòng nổ tung.
Oán linh đáng sợ, oán linh cường đại, oán linh không thể ngăn cản... Hắn cảm ứng được lực áp bách của âm vật đẳng cấp cao, tuân theo bản năng, Hoành Hành Vô Kỵ quay đầu bỏ chạy, không có bất cứ sự do dự gì.
Hắn là Vu cổ sư, không phải ảo thuật sư, thiếu thủ đoạn đối phó linh thể.
Huống chi là loại tồn tại đẳng cấp cao này.
Hoành Hành Vô Kỵ lao về phía cửa chính, vừa cất bước, bỗng nhiên dừng lại, cửa chính đã biến mất, thay thế vào đó là một mảng sương mù âm trầm đen kịt.
Trong sương mù âm trầm, bóng dáng quỷ dị mặc áo cưới đỏ như ẩn như hiện.
Lúc này da đầu Hoành Hành Vô Kỵ tê dại, thay đổi phương hướng, lao về phía cầu thang.
Nhưng, trên cầu thang ập đến sương mù âm trầm dày nặng, trong sương mù dâng trào, một đôi chân nhỏ linh lung đi giày thêu màu đỏ, đang dọc theo cầu thang từng bước một đi xuống.
Trong mắt Hoành Hành Vô Kỵ toát ra sự tuyệt vọng.
Hắn, hắn đang làm gì? Ở trong mắt các hành giả chính phủ, Hoành Hành Vô Kỵ như là trúng tà, thỉnh thoảng lao về phía cửa chính, khi thì lao về phía cửa sổ, khi thì lao về phía cầu thang.
Nhưng mỗi một lần đều sẽ hoảng sợ lui về, khuôn mặt côn trùng xấu xí đó của hắn bởi sợ hãi mà vặn vẹo, trong con mắt dựng thẳng màu hổ phách hoảng loạn.
Đường Quốc Cường hung hăng rùng mình một cái, tay chân vô lực, hắn liều mạng cựa quậy thân thể từ bên người Trương Nguyên Thanh bò đi, hốt hoảng như đang chạy trốn.
Quỷ dựng tường? Trương Nguyên Thanh hơi ngẩng đầu lên, dùng tầm nhìn cực kỳ có hạn, quan sát Hoành Hành Vô Kỵ bộ dạng như điên cuồng, nhất thời phán đoán ra cô dâu ma đã sử dụng ảo thuật.
Hắn đang nghĩ nhân cơ hội chém bù, cho Hoành Hành Vô Kỵ đổ máu, bỗng phát hiện mình không nhúc nhích được.
“Chuyện gì vậy? Trong ghi chú chưa nói khăn voan đỏ sẽ hạn chế hành động nha.” Trong lòng Trương Nguyên Thanh vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, ngay sau đó, hắn cảm giác có cái gì dán ở sau lưng mình.
Như một khối băng lạnh, đã có sự mềm mại khác hẳn với bình thường.
Âm khí mênh mông mãnh liệt ập đến, xâm nhập trong cơ thể, dung hợp với thái âm lực trong thân thể hắn.
Tiểu Đậu Bỉ đang ngủ say bừng tỉnh, cuộn mình run rẩy, anh linh hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì, ngủ một giấc tỉnh lại, liền cảm giác mình ở trong nguy hiểm thật lớn.
Rốt cuộc, Trương Nguyên Thanh phát hiện mình có thể cử động, hắn cất bước, từng bước một thong thả đi về phía Hoành Hành Vô Kỵ.
Nhưng này tất cả cũng không chịu hắn khống chế.
Là cô dâu ma thao túng thân thể hắn.
Ánh mắt đám người Quan Nhã, Thanh Đằng, Bạch Long, Lý Đông Trạch từ trên người Hoành Hành Vô Kỵ dời đi, nhìn về phía Trương Nguyên Thanh thong thả bước đi.
Không biết có phải ảo giác hay không, có nháy mắt như vậy, bọn họ thấy phía sau Nguyên Thủy, một bóng quỷ lành lạnh mặc áo cưới màu đỏ dính sát vào.
Nhìn bóng quỷ đó, trong lòng mọi người phát ra sự sợ hãi từ trong lòng.