Trở lại biệt thự nhà nghèo, Trương Nguyên Thanh nhìn Annie, cười nói: “Có phải rất thất vọng hay không?”
Annie cười khổ nói: “Có một chút.”
Trương Nguyên Thanh sờ cằm, nói:
“Dựa theo phong cách nghề nghiệp Ái Dục các người, cho dù tôi không đồng ý cô sử dụng mị hoặc đối với tôi, nhưng cô thực dùng, tôi cũng không chống lại được. Annie, bộ trưởng Diana nói, cô còn rất sạch sẽ, nói lên cô không giống với người tình kia của Ma Quân, cô không muốn lấy sắc hầu người ta.”
Annie trầm mặc một phen, bỗng nhiên cười khẽ nháy mắt mấy cái, cười nói: “Có phải rất thất vọng hay không?”
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu: “Có một chút.”
Annie buồn cười, nhích lại gần, nhỏ giọng nói: “Nguyên Thủy tiên sinh, cậu đối với tôi quả thật có sức dụ hoặc rất mạnh. Nhưng tôi không hy vọng cậu vì nghề nghiệp mà xem thường tôi.”
Nói xong, cô hơi khom người: “Tôi đi về trước.”
Trương Nguyên Thanh nhìn theo cô rời khỏi, lập tức lên lầu quay về phòng.
“Mình nhất định từng thấy cô ta, nhất định từng thấy cô ta...”
Trương Nguyên Thanh mở ra tủ đầu giường, lấy ra viên thuốc nhỏ màu lam, đổ cả một bình thuốc ở lòng bàn tay, sau đó nằm lên trên giường, bắt đầu nhớ lại gương mặt phụ thân.
Hắn rất thuận lợi khiến đầu óc tiến vào sôi trào, tạp âm không có ý nghĩa, hình ảnh tan vỡ, quanh quẩn như đèn kéo quân.
Ký ức của Trương Nguyên Thanh tựa như băng ghi hình tua ngược, kéo thời gian về ngày hôm qua, hôm kia, một tuần trước, một tháng trước... Vẫn đang không ngừng lùi về.
Cường độ hồi tưởng như vậy, đổi thành trước kia đã sớm chết bởi đầu óc nổ tung, nhưng nay hắn đã là Thánh Giả đỉnh phong, CPU ở trong từng lần cập nhật trở nên vô cùng cường đại.
Một tháng, hai tháng, ba tháng, bốn tháng, năm tháng, sáu tháng... Đột nhiên, trong xoang mũi Trương Nguyên Thanh phun ra hai dòng máu tươi, hình ảnh gián đoạn ở buổi sáng ngày đó hắn tiếp thu thẻ nhân vật anh Binh gửi đến.
Cơn đau xé rách linh hồn ập tới, Trương Nguyên Thanh vội vàng ăn vào cả bình viên thuốc nhỏ màu lam, run rẩy từ ô vật phẩm lấy ra một ống sinh mệnh nguyên dịch, tiêm vào 20 ml.
“Phì phò.”
Hắn mồ hôi đầm đìa nằm ở trên giường, ở trong tiếng thở dốc phì phò, đau đớn chậm rãi bình ổn.
“Chỉ có thể nhớ lại sáu tháng trước, đến cực hạn rồi sao... Ừm, mình chưa từng gặp cô ta, ở trong sáu tháng mình trở thành linh cảnh hành giả chưa từng gặp Diana, cũng chính là nói, nếu mình thật sự từng gặp cô ta, vậy hẳn là trước khi trở thành linh cảnh hành giả.”
“A, cái này kỳ quái nha, tuyệt sắc vưu vật Nguyên Thủy Thiên Tôn chưa từng gặp, Trương Nguyên Thanh tài gì đức gì? Chẳng lẽ thật là mình nhớ lầm?”
“Lần hồi tưởng này khiến mình nhớ lại rất nhiều chi tiết quá khứ xem nhẹ, đáng chết, Thuần Dương Chưởng giáo biết trên người mình có lực lượng Nhân Tiên, hắn cùng Ám Dạ Mân Côi mắt đi mày lại, Linh Thác có phải biết mảnh vỡ Thái Âm ở trên người mình hay không?”
“Không, nếu như vậy, mình đã sớm tèo rồi, mình có thể sống đến bây giờ, nói rõ Thuần Dương Chưởng giáo che giấu lực lượng Nhân Tiên, hắn muốn độc chiếm bảo bối trên người mình, hắn nhất định sẽ nghĩ mọi cách giết mình.”
“Mình biết người thần bí đầu tư Ma Quân là ai rồi, con mẹ nó chính là hội trưởng. Ma Quân về sau móc nối với Hiệp Hội Mỹ Thần, quá nửa cũng là hắn bắc cầu, bây giờ hắn lại muốn dắt mối thay mình với Hiệp Hội Mỹ Thần.”
Hắn nhớ lại rất nhiều rất nhiều chi tiết, các chi tiết bị mình quên đi đó, phát hiện vấn đề của rất nhiều người.
Trương Nguyên Thanh nằm trên giường, ngẩn người thật lâu.
Đợi tới khi mồ hôi trên người khô hết, hắn thở dài đứng dậy, mang những suy đoán cùng phát hiện này chôn sâu đáy lòng, đi cách vách.
Tiến vào phòng sách, nhìn thấy Phó Thanh Dương, nói cho hắn cuộc gặp mặt vừa rồi, bớt đi một ít chi tiết không quá quan trọng, ví dụ như: Hiệp Hội Mỹ Thần yêu cầu hắn ngủ Annie, yêu cầu hắn sang năm đi tổng bộ Hiệp Hội Mỹ Thần làm khách.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Phó Thanh Dương không có bất cứ biểu cảm gì, “Hiệp Hội Mỹ Thần trả thù lao cậu là được, về phần từ con đường nào đạt được danh sách, không sao cả. Tổng bộ vừa mới gửi mail cho tôi biết, bảo tôi ngày mai áp giải Minh Vương vào kinh. Cho nên chín giờ tối nay, cậu chuẩn bị một phen, có cái hội nghị muốn cậu tham gia.”
Nhìn khuôn mặt anh tuấn này, Trương Nguyên Thanh lại thở dài, nếu nhất định phải tìm một người thiệt tình thực lòng đối đãi hắn, chưa bao giờ lừa gạt hắn, thế mà lại là Phó Thanh Dương.
“Cậu đã gặp chuyện gì?”
“A? Không có gì.”
“Nhưng biểu cảm trên mặt cậu tựa như bạn gái chạy theo anh em tốt, còn cuỗm đi tiền của cậu, sau đó phát hiện cha mẹ không phải ruột thịt, còn dùng danh nghĩa của cậu vay nặng lãi không trả hết.” Phó Thanh Dương nói.
Có thảm như vậy sao... Trương Nguyên Thanh thầm nhủ.
“Nhưng cho dù cả thế giới phản bội tôi, tôi cũng tin tưởng lão đại là thật lòng.” Kỹ thuật nói chuyện của Trương Nguyên Thanh đã kỹ gần như đạo.