Phó Tuyết cười khanh khách, “Tôi coi như biết cái gì gọi là ghen tị làm người ta xấu xí, Trần Thục, cô có phải đỏ mắt rồi hay không vậy, ài, cái này đại khái là số mệnh của cô, năm trước tôi từng ở đại lục mời một vị thầy bói xem cho tôi, hắn nói tôi sau bốn mươi lăm tuổi sẽ phát triển rực rỡ, rất chuẩn. Cô ghen tị cũng vô dụng, tôi nhớ rõ cô ở đại lục có con trai đúng không, không có con gái thật sự là đáng tiếc.”
Trần Thục nheo mắt, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đúng vậy, tôi đó là nghiệt tử, không so được với con rể của cô. Tôi không nói lời thừa với cô, tôi cũng muốn tài trợ Nguyên Thủy Thiên Tôn, cô hỗ trợ móc nối.”
Phó Tuyết sảng khoái đáp ứng.
...
“Thiên Phạt muốn tài trợ mình?”
Trương Nguyên Thanh đọc tin nhắn mẹ vợ gửi đến, trực tiếp nhíu mày.
Tiền cho thật ra không ít, mình nếu là nhận, chẳng phải là thành 8 triệu biết đi? Thiên Phạt về sau có thể ép mình phát tin tức phỉ báng Ngũ Hành minh hay không nhỉ?
Trương Nguyên Thanh nhịn không được bắt đầu lẩm bẩm ở trong lòng.
Hắn soạn tin nhắn trả lời: “Không cân nhắc!”
Mình là loại người vì 8 triệu liền bán đứng tổ chức đó sao, trừ phi thêm số 0.
“ Phó Tuyết: Đừng vội từ chối, Phó Thanh Dương có nói cho con, cùng thế lực nước ngoài bảo trì quan hệ thân mật, duy trì thể ích lợi chung, có lợi cho củng cố địa vị của con ở Ngũ Hành minh hay không?”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Lời này nói như thế nào?”
“Phó Tuyết: Con là người thông minh, con nghĩ xem, nếu con cùng Thiên Phạt có lợi ích liên lụy rất mạnh, ví dụ như con cung cấp cơ quan vũ khí cho Thiên Phạt, con cung cấp tiện lợi cho tư bản sau lưng Thiên Phạt, để bọn họ kiếm tiền ở Ngũ Hành minh, tương lai, tổng bộ muốn đối phó con, Thiên Phạt sẽ trơ mắt nhìn?”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Con nếu có quan hệ ích lợi mạnh với Thiên Phạt, Ngũ Hành minh cũng không có khả năng để con ở địa vị cao. “
“Phó Tuyết: Con trai ngốc của ta, con cho rằng mấy năm trước trưởng lão bên trong Ngũ Hành minh vì sao đi lại gần với Thiên Phạt? Con cho rằng tổng bộ thập lão, ở bên trong Thiên Phạt không có đồng bạn? Bên ngoài không có bạn, một khi ở đấu tranh nội bộ thất bại, con ngay cả cơ hội lật ngược thế cờ cũng không có, kẻ địch của con sẽ không cần tốn bao nhiêu sức xóa đi mọi thứ của con.”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Vậy Tế Thế xã lại là tổ chức gì?”
“Phó Tuyết: Một tổ chức dân gian của nước ngoài, thế lực rất lớn, thành viên trải rộng các ngành các nghề, tuy không thể so sánh với Thiên Phạt, Giáo Hội Hải Thần, Hiệp Hội Mỹ Thần các tổ chức chính phủ này, nhưng ở trong tổ chức dân gian cầm cờ đi trước.”
Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, mẹ vợ không có đầu óc nha, loại thế lực tạp bài không rõ thành phần này ngài cũng đề cử cho con, ngài chính là đồng đội heo như con của Lý Cương.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Con cân nhắc một chút.”
Hắn tắt đi phần mềm tán gẫu.
...
Buổi tối, phòng sách Phó Thanh Dương.
Trương Nguyên Thanh ngồi ở sau bàn thuộc về Tiền công tử, thẳng sống lưng, đầy cõi lòng chờ mong.
Phó Thanh Dương từng nói, quân bài hắn nắm trong tay, đủ để đổi lấy một món đạo cụ loại quy tắc, nhưng Thiên Phạt tuyệt đối sẽ không cam tâm tình nguyện giao ra, trên hội nghị không thể thiếu được cãi cọ.
Chỉ cần có thể chống đỡ được áp lực, hắn liền có thể kiếm đầy chậu đầy bát.
Hội nghị online tối nay là loại hội nghị hình chiếu 3D kia, mà loại thiết bị cao cấp này chỉ có trưởng lão mới được phát, vì thế Phó Thanh Dương nhường phòng sách cho cấp dưới tâm phúc, bản thân đi gian phòng sách nhỏ kia của phòng ngủ chính.
Tiền công tử là quý công tử có sự chú ý, không thích người khác vào khuê phòng của mình, cho dù người đó là Trương Nguyên Thanh.
Khi thời gian đến chín giờ đúng, ba bộ máy chiếu trên trần nhà “Tít” một tiếng, đèn vàng lóe lên, cỗ máy chính ở giữa phóng ra tia hồng ngoại quét Trương Nguyên Thanh, ngay sau đó ba cái máy chiếu thò ra đầu kim loại, chiếu ra chùm tia sáng màu lam mạnh mà sáng.
Ba chùm tia sáng giao hội, ở khu vực trung ương phòng sách chiếu ra một cái bàn hội nghị rộng rãi.
Ánh mắt Trương Nguyên Thanh đảo qua, thấy bên cạnh bàn có Diệu trưởng lão, thư ký Chu (thư ký của Thái trưởng lão), thư ký Lý (thư ký của Đế Hồng đại trưởng lão), Thiên Phạt Liệp Ma Nhân, ba vị thủ hạ bại tướng, còn có Phó Thanh Dương.
Osment, Hoover và Natsusa đồng thời nhìn tới, hai người trước vẻ mặt hơi trầm xuống, trong mắt ngầm có địch ý cùng lửa giận.
Natsusa mặt không biểu cảm.
Lại Kỵ Sĩ chính trực, bị người ta đánh cũng vẫn sẽ tức giận, cho nên Natsusa lựa chọn không để ý tới Nguyên Thủy Thiên Tôn.
“Ồ, các thủ hạ bại tướng của tôi, lại gặp mặt rồi.” Trương Nguyên Thanh tươi tắn chào hỏi, giống như mọi người là bạn tốt.
Thủ hạ bại tướng... Hoover, Osment vẻ mặt vặn vẹo hẳn đi, người trước cơ hàm hung hăng căng lên, người sau một bộ dáng muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh.
Gia thế, thân phận cùng cấp bậc của bọn họ, tạo nên lòng tự trọng siêu mạnh của bọn họ, chịu không nổi loại hành vi khiêu khích bóc vết sẹo này của Nguyên Thủy Thiên Tôn.