Trương Nguyên Thanh cau mày, “Anh chừng nào vào phó bản bang phái?”
Phó Thanh Dương trầm ngâm nói:
“Chờ khoản bồi thường của Thiên Phạt đến, tôi liền lập tức vào phó bản bang phái. Nguyên Thủy, tôi sớm đã có ý tưởng vào phó bản của Bạch Hổ binh chúng, nhưng trước kia cậu còn chỉ là Thánh Giả cấp 4, đối mặt cao thủ không có năng lực tự bảo vệ mình, lại quá mức rêu rao, nghề nghiệp tà ác muốn giết cậu quá nhiều, tôi không phải quá yên tâm.
“Bây giờ cậu đã là không có địch thủ dưới Chúa Tể, hơn nữa có được Thẻ Thể Nghiệm Ngũ Hành Lực, gặp được Chúa Tể cấp 7 cũng có thể tranh phong, ở trước mặt Chúa Tể cấp 8 có năng lực tự bảo vệ mình.
“Cậu đã không phải cây giống cần người ta trông coi nữa.”
Trương Nguyên Thanh kinh ngạc nhìn hắn vài giây, đột nhiên hít sâu một hơi, nhếch miệng cười nói: “Lão đại, anh nói lời này, tôi căn bản không cần anh trông coi... Được rồi, anh cứ việc thăng cấp đi, đừng chết trong phó bản là được.”
70% tỉ lệ tử vong tạm được, vấn đề không lớn.
Phó Thanh Dương gật đầu: “Khi tôi không có mặt, Cẩu trưởng lão sẽ để ý bên này, thực vật trong đình viện đều là cơ sở ngầm của hắn, lúc cần thiết, hắn sẽ lấy thực vật làm môi giới buông xuống.”
“Mặt khác, Thiên Phạt ngày mai quá nửa sẽ đưa ra câu trả lời, cậu chỉ chịu trả lại ba món đạo cụ, ra giá có chút cao, bọn họ khẳng định sẽ trả giá, xấp xỉ tương đối là được rồi, đừng quá so đo.”
“Rõ!” Trương Nguyên Thanh gật gật đầu.
Phó Thanh Dương lại nói: “Đúng rồi, cậu cùng Quan Nhã có thể dọn đến bên này ở, trong biệt thự nhiều em gái tai thỏ, các cô ấy từng nhận huấn luyện chuyên nghiệp, từ sinh hoạt đến công vụ, đều có thể cung cấp trợ giúp cho cậu.”
Lão đại, yên tâm mang các em gái tai thỏ giao cho tôi đi, tôi khẳng định dùng tốt hơn anh... Trương Nguyên Thanh lảm nhảm.
...
Hôm sau, Trương Nguyên Thanh ở trong tiếng gọi thanh thúy của Tạ Linh Hi thức tỉnh: “Ca ca, bọn em đã về rồi.”
Hắn mặc áo ngủ ra ngoài, tới phòng khách, nhìn thấy Nữ Vương cùng bé trà xanh nâng hành lý, bụi bặm mệt mỏi rất không thục nữ ngồi phịch ở sô pha.
“Mấy người thật chậm.” Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm.
Từ tỉnh Bát Quý lái xe về Tùng Hải, cũng chỉ hai mươi mấy giờ, hai cô nên trở lại từ ngày hôm qua rồi.
“Bọn em cũng cần chơi mà.” Tạ Linh Hi tiến lên, ôm lấy cánh tay ca ca.
“Chuyện Minh Vương xử lý rồi sao, Thiên Phạt không làm gì cậu chứ?” Nữ Vương hỏi.
Trương Nguyên Thanh liền mang tình hình đàm phán nói cho hai người.
“Nha, chia hoa hồng chia hoa hồng!” Tạ Linh Hi vui sướng nhảy nhót.
Trương Nguyên Thanh đè lại cái trán của cô, dùng sức đẩy lên sô pha, “Không làm cái rắm gì, muốn chia hoa hồng cái gì.”
“Vậy không có công lao cũng có khổ lao chứ.” Tạ Linh Hi chu mỏ.
“Ừm, vốn muốn cho mấy người một món đạo cụ phẩm chất Thánh Giả, nhưng như vậy sẽ làm hai người quá mức ỷ lại đạo cụ, hơn nữa cơ quan vũ khí lập tức sẽ thông dụng, hai người không thiếu ngoại lực phụ trợ.”
Trương Nguyên Thanh còn chưa nói xong, liền nghe Tạ Linh Hi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh tựa như đã quên biệt hiệu của mình, đúng không Đạo Cụ Thiên Tôn.”
Trương Nguyên Thanh cho một phát gõ hạt dẻ, “Mỗi người 500.000 đồng liên bang, cứ quyết định như vậy.”
Nữ Vương nhất thời lộ ra nụ cười, cho tiền cũng rất tốt.
Cô bình thường tiêu tiền như nước, tiền lương và tiền thưởng mới vừa vặn đủ dùng, lần này ra ngoài, đầu tiên là chia 1 triệu tiền tang vật, lại thêm 500.000 đồng liên bang, tổng cộng gần 5 triệu lợi ích.
Trương Nguyên Thanh đang muốn chia tiền, điện thoại di động bỗng vang, là Phó Thanh Dương gọi tới.
“Alo?” Hắn nhận cuộc gọi.
“Qua đây họp!” Phó Thanh Dương nói.
Tinh thần Trương Nguyên Thanh rung lên, búng ngón tay “Tách”, chạy đi cách vách.
Trong phòng sách rộng rãi xa hoa, ba bộ thiết bị hình chiếu đã làm việc, ba chùm tia sáng màu lam huỳnh quang chiếu ra bàn hội nghị rộng rãi cùng với người tham dự trước bàn hội nghị, giống với ngày đó.
Thân thể Trương Nguyên Thanh xuyên qua mọi người, tới sau bàn ngồi xuống, bóng dáng hắn chợt xuất hiện ở bên cạnh bàn hội nghị.
Ánh mắt mọi người lập tức ném đến.
Diệu trưởng lão dẫn trước mở miệng, “Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thiên Phạt đã đưa ra câu trả lời.”
Hắn nhìn về phía Liệp Ma Nhân.
Trầm mặc một phen, Liệp Ma Nhân cất cao giọng nói:
“Trải qua hội đồng quản trị bàn bạc, Thiên Phạt bằng lòng bỏ ra một món đạo cụ loại quy tắc giai đoạn Thánh Giả, một món tài liệu phẩm chất Chúa Tể, Lôi Thần Chi Ấn cùng Nước Hoa Mị Hoặc cậu có thể giữ lại, nhưng phải trả lại Hải Dương Chi Tâm, Con Rối Mất Cân Đối cùng Kiếm Thẩm Phán.”
Tài liệu phẩm chất Chúa Tể từ ba món biến thành một món.
Trương Nguyên Thanh trầm ngâm vài giây, nói:
“Thành giao!”
Osment cùng Natsusa nhẹ nhàng thở ra.
“Tôi có thể hỏi một chút thuộc tính của đạo cụ loại quy tắc không?” Hắn tò mò nói.
Liệp Ma Nhân lạnh lùng nhìn hắn, “Cậu có thể lựa chọn không giao dịch, nhưng cậu không có quyền lợi lựa chọn ở trên đạo cụ loại quy tắc, chúng tôi cho cậu cái gì, chính là cái đó.”