Trương Nguyên Thanh nhập tin nhắn: “A đúng rồi, tôi lần này kiếm được năm món tài liệu cấp Chúa Tể, bốn mươi món tài liệu cấp Thánh Giả, một món đạo cụ loại quy tắc...”
Như vậy có phải quá tiện hay không? Nghĩ một chút, hắn xóa câu này, người khác thế nào không biết, nhưng Triệu Thành Hoàng, Thiên Hạ Quy Hỏa cùng Hạ Hầu Ngạo Thiên sẽ đạo tâm sụp đổ.
Lúc này, hắn mới nhớ tới Tiểu Viên từ đầu tới đuôi đều chưa nói chuyện, liền có chút trong lòng ngứa ngáy khó chịu click avatar của cô:
“Tiểu Viên, cô tắm rửa xong sao, sao không ở diễn đàn tán gẫu nói chuyện thế?”
“Ma Pháp Dì Tiểu Viên: Cậu là muốn nghe tôi khen cậu, hay là khen cậu, hay là khen cậu?”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Muốn nghe cô nói yêu tôi.”
“Ma Pháp Dì Tiểu Viên: Chụp ảnh màn hình, đợi lát nữa gửi cho Quan Nhã.”
Trương Nguyên Thanh thức thời trả lời một cái icon “trượt quỳ”.
Tiểu Viên là tính cách lạnh nhạt, Trương Nguyên Thanh sẽ không trông cậy vào cô nịnh nọt đối với mình, gửi tin nhắn hỏi:
“Vô Ngân đại sư chưa trở về sao?”
“Ma Pháp Dì Tiểu Viên: Không có, tôi đang nghe Khấu Bắc Nguyệt nói chuyện cậu ở tỉnh Bát Quý, cậu gặp được Nhân Gian Lưu Lãng Khách?”
Trương Nguyên Thanh liền nói một lần tình huống tỉnh Bát Quý.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Tôi khá tò mò câu chuyện của hắn, hắn cùng Truy Độc Giả kia là anh em ruột khác cha khác mẹ...”
“Ma Pháp Dì Tiểu Viên: Nói đến thì dài, cậu nếu cảm thấy hứng thú, có thể đến khách sạn Vô Ngân một chuyến. Câu chuyện của hắn ở trong đoàn đội không phải bí mật, có thể nói.”
Dì Tiểu Viên, cô chỉ thiếu nói rõ “đến thăm tôi”... Trương Nguyên Thanh nhếch khóe miệng, lúc này, hắn nghe thấy cửa phòng tắm vặn ra “Răng rắc”, Quan Nhã trải qua 25 phút 42 giây, rốt cuộc kết thúc công tác vệ sinh vĩ đại mà dài dòng.
Trương Nguyên Thanh mặt không đổi sắc xóa đi lịch sử nói chuyện phiếm với Tiểu Viên.
Quan Nhã mặc áo sơmi trắng rộng thùng thình, thân dưới là một món đồ ren màu đen, vạt áo sơmi dừng ở gốc đùi, lộ đùi đẹp trắng bóng.
Cô đứng ở bên bàn, nghiêng đầu, dùng một cái khăn khô lau tóc.
“Anh nói muốn tặng em món quà gì?”
“Ăn trước đi.”
Bây giờ chính là giờ ăn, đợi Quan Nhã lau khô tóc, hai người tới phòng khách ăn cơm.
Ăn xong bữa trưa, Quan Nhã về phòng, nghi ngờ đánh giá Trương Nguyên Thanh, nói:
“Ánh mắt Nữ Vương nhìn anh có chút không đúng.”
“Cái gì không đúng?” Trương Nguyên Thanh ánh mắt trong suốt, vẻ mặt bình tĩnh.
Hiện nay dưới cấp bậc áp chế, Thuật Quan Sát của Quan Nhã cũng nhìn không thấu hắn, chẳng qua trên bàn cơm, tần suất Nữ Vương nhìn lén hắn quả thật cao hơn trước kia chút.
Quan Nhã lúc ăn cơm ánh mắt cũng không rời khỏi group tán gẫu, nhưng thật ra sớm thấy hết biểu cảm nhỏ của Nữ Vương.
Ở trước mặt Thám Báo, tất cả đều không chỗ nào che giấu.
Lão tài xế nhìn chằm chằm bạn trai, nhíu mày nói: “Anh gần đây có phải dạy cô ấy luyện squat hay không? Ừm, xem vẻ mặt thần thái cô ấy, squat hẳn là không đến mức. Sữa rửa mặt, sóng điện não, ăn đậu hũ thì không nhất định.”
“Nói nhảm! Anh trước giờ thủ thân như ngọc.” Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, anh cũng thiếu chút nữa quên em là lão tài xế thích lái xe.
Quan Nhã thì có chút không vui, ngồi ở bên giường không nói một lời.
“Ồ, cái này cũng không giống em, em trước kia đều là một bộ dáng ‘Bọn đê tiện yêu diễm không đáng lo’, sao đột nhiên không tự tin nữa?” Trương Nguyên Thanh đánh giá cô, “Ồ, anh biết rồi, là video kia cho em áp lực, cảm giác mình không khống chế được anh?”
Quan Nhã cười lạnh một tiếng, nhưng chưa phản bác.
“Em ngủ đây.” Cô cởi quần, rúc vào trong ổ chăn.
Cô quả thật cảm nhận được áp lực, cô là dòng chính Phó gia, thiên phú, dung mạo, dáng người, tầm mắt đều không phải cô gái bình thường có thể so sánh, cực kỳ tự tin.
Hôm nay xem xong video chiến đấu của Nguyên Thủy, cô giống với các thành viên bang phái, đều cảm nhận được một loại cảm giác vô lực mãnh liệt.
Nguyên Thủy là yêu nghiệt làm người ta tuyệt vọng, bất cứ thiên tài, tinh anh nào ở trước mặt hắn đều sẽ cảm nhận được áp lực.
Loại áp lực này, ở trên thân đám người Triệu Thành Hoàng, Thiên Hạ Quy Hỏa, là cảm giác gấp gáp, là cảm giác nguy cơ, là uể oải cùng bất đắc dĩ. Nhưng ở Quan Nhã nơi này, là không tự tin cùng lo lắng.
Cô có chút sợ hãi mình không giữ được người đàn ông này.
Cô đã rất cố gắng thăng cấp, nhưng vẫn không theo kịp, xa xa không theo kịp.
Trong lúc miên man suy nghĩ, mỏi mệt ập tới, Quan Nhã chìm vào giấc ngủ.
Khi cô lần nữa tỉnh lại, trời đã tối, đồng hồ điện tử ở tủ đầu giường biểu hiện: Pm: 21: 35: 40
Chín rưỡi tối.
Quan Nhã theo bản năng nhìn về phía bên gối, không thấy Trương Nguyên Thanh, liền có chút mất mát ngồi dậy, sau đó liền thấy hộp quà đặt trên bàn.
Cô lúc này mới nhớ tới món quà Nguyên Thủy nói, tò mò xốc chăn đi đến bên cạnh bàn, mở ra hộp quà thắt nơ con bướm.
Trong hộp đặt một đoạn bảo vệ tay bằng tơ màu máu.