Không giống Tiểu Viên cùng Khấu Bắc Nguyệt, có việc hay không có việc gì đều có thể gọi Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Mà Nhân Gian Lưu Lãng Khách là vì chuyện tỉnh Bát Quý, ở phương diện cá nhân, đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn có cảm giác tán đồng, coi là bạn bè cùng đồng bạn, cho nên sẽ theo bản năng nghĩ đến hắn.
“Điềm Tâm Hồng Ma: Đồng Đồng gặp phải là Tinh Quan Thái Nhất môn, Nguyên Thủy Thiên Tôn là người Ngũ Hành minh, hơn nữa Tùng Hải cùng Bạch Chá một nam một bắc, mạng lưới quan hệ của hắn cũng không chạm đến.”
Trong group một lần nữa trầm mặc.
“Bác Dương: @ Tiểu Viên, liên hệ một phen, ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa.”
Tiểu Viên vừa muốn trả lời, điện thoại di động “Ting” một tiếng, tin nhắn của Nguyên Thủy Thiên Tôn đến.
Cô nhanh chóng rời khỏi tiểu đàn, click vào avatar Nguyên Thủy Thiên Tôn, tỉ mỉ đọc mấy lần nội dung tin nhắn, sắc mặt căng thẳng rốt cuộc thả lỏng, ở sâu trong lòng nổi lên cảm giác an toàn mãnh liệt.
Trong bất tri bất giác, cảm giác an toàn người đàn ông kia cho cô càng ngày càng nhiều.
“Tiểu Viên: Đã từng liên hệ, Đồng Đồng còn sống, Nguyên Thủy Thiên Tôn đang trên đường chạy tới thành phố Bạch Chá, hắn sẽ dốc hết toàn lực cứu người, các vị kiên nhẫn chờ đợi đi.”
Đám nghề nghiệp tà ác trong group đang thấp thỏm lo âu, bất thình lình thấy tin nhắn này, kinh hỉ đến quá đột ngột, trong lúc nhất thời thế mà chưa phản ứng lại.
Vài giây sau, tin nhắn trong diễn đàn nhỏ “ting ting ting” vang không ngừng, giọng điệu mọi người tràn ngập vui sướng cùng chờ mong, vui sướng Đồng Đồng còn sống, chờ mong Nguyên Thủy Thiên Tôn vị nhân vật trong trận doanh hợp pháp lấp lánh như tinh tú này có thể mang đồng bạn về.
Bọn họ lần đầu nếm được ngon ngọt “bên trên có người”.
Vô Ngân đại sư mở rộng mục tiêu cứu rỗi đến trận doanh hợp pháp, là phương hướng chiến lược ý nghĩa trọng đại.
...
Mười một giờ sáng.
Sở tổng trị an thành phố Bạch Chá, phòng thẩm vấn số 3.
Triệu Hân Đồng mặc đồng phục học sinh màu lam và trắng, vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở ghế thẩm vấn lạnh lẽo, cái trán của cô dán một lá bùa giấy vàng, hai tay còng ở trên bàn nhỏ, vai phải vô lực hạ xuống, hai bên xương bả vai đâm vào hai cây đinh gỗ dài 6 cm, máu tươi đen đỏ nhuộm đỏ lưng.
Hai cây đinh gỗ khiến cô không thể không thẳng lưng, duy trì tư thế ngồi cứng ngắc hơn nữa cố hết sức.
Đinh gỗ cùng bùa giấy vàng giống nhau, đều là thủ đoạn phong cấm năng lực, hành vi của cô.
Đinh gỗ ẩn chứa độc tố tê liệt, sau khi đóng đinh vào cơ thể con người, gốc rễ sẽ sinh trưởng, cắm rễ ở trong máu thịt, cưỡng ép rút ra đinh gỗ, sẽ ngay cả máu thịt xương khớp cùng nhau giật đứt.
Bùa giấy vàng là phong cấm tinh thần lực, khiến tinh thần lực của cô tiếp cận người thường, như vậy liền có thể tiến hành thẩm vấn.
Nếu không lấy sức mạnh ý chí của Thánh Giả, không dùng khổ hình căn bản hỏi không ra tình báo.
Phân bộ Bạch Chá đã tiến hành hai lần thẩm vấn đối với Triệu Hân Đồng, đạt được bối cảnh gia đình, xuất thân, tình huống trở thành linh cảnh hành giả của đối phương.
Nhưng mỗi lần hỏi thế lực sau lưng cô, Triệu Hân Đồng liền biểu hiện ra cứng cỏi cùng nghị lực vượt qua bạn cùng lứa tuổi, mặc dù ở dưới đạo cụ Thám Báo uy hiếp cô cũng không khuất phục.
Nhưng hành giả quan phương phân bộ Bạch Chá chưa mạnh mẽ ép hỏi, bởi vì Triệu Hân Đồng ở trong quá trình phản kháng đạo cụ, thất khiếu đổ máu, tinh thần hiện ra xu thế sụp đổ.
Bất cứ thời điểm nào, người vị thành niên đều có đặc quyền, cho dù là một kẻ nghề nghiệp tà ác.
Liên quan xử trí vị nghề nghiệp tà ác vị thành niên này, cấp trên còn chưa đưa ra câu trả lời, cho nên an toàn sinh mệnh của cô là vấn đề nhân viên phân bộ Bạch Chá phải coi trọng.
Lúc này, cửa cách âm phòng thẩm vấn đẩy ra, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang cùng kính râm đi vào, cầm trong tay một phần văn kiện.
Triệu Hân Đồng nâng mắt lên, con ngươi đen nhánh của thiếu nữ lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn.
Trang phục của vị thẩm vấn này dẫn tới sự chú ý của cô, nơi này là tổng bộ văn phòng cảnh sát, là cứ điểm phân bộ Bạch Chá của Thái Nhất môn, quan phương hành giả nơi này không có khả năng mặc thành bộ dáng này.
Người đàn ông bao bọc kín kẽ tắt đi máy quay phim, ngồi xuống ở bên cạnh bàn thẩm vấn, giọng trầm thấp:
“Tôi hỏi, cô đáp, đừng có bất cứ lời thừa thãi nào.”
Khuôn mặt nhỏ thanh tú của Triệu Hân Đồng nhếch lên một nụ cười lạnh: “Khi nào đưa tôi trở về linh cảnh? Ngoài ra, các người đừng nghĩ từ trên người tôi đạt được bất cứ tin tức gì.”
Cô là không có khả năng khai ra khách sạn Vô Ngân, đại sư không ở hiện thực, khách sạn như rắn mất đầu, thiếu lực lượng đủ mạnh để che chở.
Lúc này nếu quan phương xuất động cao thủ bao vây tiễu trừ khách sạn Vô Ngân, đồng bạn phân tán ở các nơi thế nào, cô không rõ, nhưng dì Tiểu Viên cùng Khấu Bắc Nguyệt không có đầu óc ở khách sạn, nhất định phải chết không thể nghi ngờ.