Trương Nguyên Thanh nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt kiệt ngạo, vốn muốn lấy tư thái người từng trải răn dạy vài câu, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới lời mình ngày đó nói với bác sĩ Tôn:
“Tôi dựa vào cái gì phải cùng tồn tại với nó?”
Dựa vào cái gì phải cùng tồn tại với nhân tính âm u!
Vì thế hắn thở dài đứng dậy, “Tôi hỏi xong rồi, cô ở chỗ này chờ tin tức đi.”
Rời khỏi phòng thẩm vấn, quay sang đi phòng quan sát cách vách, Linh Quân và Victoria sóng vai đứng ở trước kính thủy tinh đơn hướng, chăm chú nhìn cô gái cấp 2.
Thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn tới đây, Victoria khoanh tay mà đứng, chưa quay đầu, thản nhiên nói:
“Những thứ đó cô ấy nói, tôi sẽ nghiệm chứng một lần nữa, nếu là sự thật, tôi có thể làm chủ, cho cô ấy một lần cơ hội. Đi xong lưu trình đại khái cần ba ngày.”
Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng thở ra, “Đa tạ, tôi thiếu ngài một cái nhân tình.”
Triệu Hân Đồng sẽ không nói dối, thành viên đoàn đội của Vô Ngân đại sư cũng không phải kẻ ác, Victoria xuất phát từ cẩn thận muốn xác nhận một lần nữa, nhưng kết cục sẽ không thay đổi.
“Linh Quân nợ cậu càng nhiều nhân tình hơn, coi như là trả thay hắn.” Victoria xinh đẹp cao ngạo lạnh lùng, nói: “Xin khuyên cậu một câu, đừng dính dáng quá sâu với nghề nghiệp tà ác, nhất là loại có thể thông cảm này.”
Trương Nguyên Thanh cung kính khom người, “Đa tạ nhắc nhở.”
Hắn sau khi nói chuyện phiếm với Linh Quân vài câu, rời khỏi phân bộ Bạch Chá.
“Cô gái nhỏ trái lại có dũng khí hơn tôi.” Linh Quân cười hì hì nói: “Tôi thì không có giác ngộ cùng dũng khí chính tay đâm đầu chó của cha đẻ.”
Victoria không quan tâm lời vui đùa của hắn, nhíu mày nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng đám nghề nghiệp tà ác này dính dáng quá sâu, tiếp tục như vậy, sớm hay muộn là sẽ có chuyện, anh tốt nhất nhắc nhở hắn một phen, nếu hắn không nghe, liền sớm phân rõ giới hạn với hắn đi.”
Linh Quân nói lấy lệ: “Biết biết.”
Victoria trừng hắn nhìn mắt một cái: “Em không phải đang nói giỡn với anh.”
“Anh kết bạn là nhìn người, không phải công danh lợi lộc, hắn chỉ cần còn có thể khiến anh tán đồng, vậy vĩnh viễn là huynh đệ. Ngày nào đó hắn không giữ được bản tâm đi lầm đường, không cần em nhắc nhở anh cũng sẽ quyết liệt với hắn.” Linh Quân ngáp một cái, “Chuyện này em hỗ trợ một chút, anh trở về ngủ bù.”
...
Chuyên cơ bay lượn ở phía trên biển mây, tiếng gầm rú của động cơ máy bay bị ngăn cách ở ngoài cabin.
Trương Nguyên Thanh nằm ở trên ghế tựa mềm mại xa hoa, đang cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Tiểu Viên:
“Chuyện Triệu Hân Đồng giải quyết xong rồi, ba ngày sau phân bộ Bạch Chá sẽ thả người, đến lúc đó cô bé sẽ liên hệ cô báo bình an, tôi về Tùng Hải trước, trong hai ngày tới hẳn sẽ vào phó bản, tựa như cũng không có thời gian đi qua thăm cô.”
Tiểu Viên “Ừm” một tiếng, giọng điệu thế mà có chút dịu dàng: “Cậu bận việc của cậu đi.”
Nghe giọng dì lạnh lùng xinh đẹp ngầm chứa nhu tình, trái tim Trương Nguyên Thanh liền rục rịch hẳn lên, thở dài nói: “Thật sự là cô gái tuyệt tình nha, tôi vì cô bôn ba mệt nhọc, làm trâu làm ngựa, cô lại ngay cả gặp tôi một lần cũng không muốn.”
Giọng Tiểu Viên chuyển sang lạnh lùng: “Nói chuyện hẳn hoi, đừng giọng điệu kỳ quái.”
“Tôi tuy không có thời gian đến khách sạn Vô Ngân, nhưng cô có thể đến Tùng Hải gặp tôi mà.” Trương Nguyên Thanh đưa ra yêu cầu hướng tới đã lâu: “Tôi muốn dẫn cô đi dạo Tùng Hải.”
“Bạn gái cô đồng ý sao?”
“...” Trương Nguyên Thanh nhất thời kẹt, nếu là Linh Quân, đại khái sẽ nói: Bạn gái chiếm được trái tim của tôi, nhưng người tôi lại là của cô.
Hoặc là: Tôi tàn nhẫn xé trái tim mình thành hai nửa, chỉ chịu cho cô ấy nửa phần, bởi vì tôi biết, một nửa khác đã có nơi thuộc về.
Nhưng hắn xét cho cùng không đủ cặn bã, thật sự nói không nên lời.
Đúng lúc này, Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên cảm giác sắc trời ngoài cửa sổ tối đi.
Bầu trời xanh thẳm trở nên thâm thúy tối đen, giống như phủ một tầng nhung thiên nga đen, mặt trời nóng nực cũng đã biến mất.
Vừa rồi còn là ban ngày tinh không vạn lí, trong nháy mắt tiến vào đêm tối không ánh sáng.
Chuyện gì vậy? Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình.
Sau đó, hắn liền thấy nữ tiếp viên hàng không cao gầy xinh đẹp từ gian phục vụ đi ra, cách 5-6 mét nhìn nhau với hắn, trong đôi mắt đẹp lóe ra tà dị điên cuồng, khóe miệng nổi lên nụ cười bệnh thần kinh:
“Quả nhiên câu được ngươi ra rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn!”
Thuần Dương chưởng giáo? Trương Nguyên Thanh chỉ là thông qua ánh mắt, liền nhận ra hắn.
Câu mình ra?
Đồng Đồng mất khống chế cảm xúc là bị hắn ảnh hưởng? Trận xung đột vườn trường này là gã này âm thầm thúc đẩy?
Trương Nguyên Thanh trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều tình huống không ổn, đầu tiên là Thuần Dương chưởng giáo đã có thể chế tạo trận xung đột này, có thể định vị chuẩn xác trường học của Triệu Hân Đồng, nói rõ hắn nắm giữ tư liệu thành viên khách sạn Vô Ngân.