Trong lòng Trương Nguyên Thanh càng thêm tò mò, vừa dẫn hai người tiếp tục tuần tra, vừa tìm hiểu tình báo của Bất Lương Soái.
Hắn lấy phương thức nói chuyện phiếm chủ động nói về Bất Lương Soái, sau đó không lộ dấu vết dẫn đường, từ trên thân hai người tìm hiểu được rất nhiều tình báo.
Không nghe không biết, nghe xong bị dọa nhảy dựng, theo hai vị Bất Lương Nhân nói, Bất Lương Soái làm một trong sáu đại cao thủ đỉnh phong của Đại Đường, tuổi lại không lớn, mới 26.
Từ khi quật khởi đến ngạo nghễ nhìn xuống thiên hạ, thời gian chỉ 6 năm.
Bất Lương Soái xuất thân thế gia quan lại, phụ thân là Đại Lý tự khanh, bởi vì cuốn vào trong hoàng quyền tranh đấu bị xét nhà lưu đày, lúc đó Bất Lương Soái vẫn là tuổi vỡ lòng, bạn cũ của cha hắn ở trong triều niệm tình ngày xưa, bảo vệ hắn.
Bất Lương Soái sau khi trưởng thành, kế thừa chí hướng của cha, làm quan ở Đại Lý tự, liên tục phá mấy vụ án lớn kinh thiên động địa.
Sau bởi yêu đương vụng trộm với Xương Bình công chúa sớm đã gả làm vợ người ta, hẹn hò cùng nữ quan bên người Thánh Nhân, lọt vào Ngự Sử buộc tội, Thánh Nhân cắt chức quan của hắn, biếm hắn làm Bất Lương Nhân.
Ngủ công chúa, ngủ nữ quan bên người hoàng đế, thế mà chưa bị lăng trì? Trong lịch sử hoàng đế nào tim to như thế vậy, thái quá rồi... Trương Nguyên Thanh nghe mà ngẩn ra.
Lại hỏi, ồ, thì ra đương kim Thánh Nhân là vị thiên cổ nữ hoàng Võ Chiếu kia.
Vậy thì thú vị rồi, nói không chừng Bất Lương Soái kia cùng nữ đế cũng có một chân, ở sau lưng nữ đế yêu đương vụng trộm, ngủ tâm phúc cùng con gái của người ta, sau đó lật xe.
Trương Nguyên Thanh sẽ nghĩ như vậy, cũng không phải trong lòng ghê tởm, mà là Đường bẩn vốn nên như thế.
Luân lý đạo đức ở Đường triều chỉ là thùng rỗng kêu to, đây là một triều văn học chị dâu, văn học mẹ kế, văn học con dâu, văn học trai lơ thịnh hành.
Ồ đúng, còn có văn học đạo quan, Trương Nguyên Thanh trước kia lúc học sử sẽ hơi nhếch lên tỏ vẻ tôn kính.
“Chỉ nhìn từ tình báo trước mắt, Bất Lương Soái và Thủy Hoàng Đế không có bất cứ quan hệ gì, nếu Thủy Hoàng Đế đoạt xá Bất Lương Soái, Đại Đường chỉ sợ đã không phải thiên hạ của họ Lý nữa. Lấy tác phong của vị thiên cổ nhất đế kia, sửa Đường thành Tần không phải việc khó, trừ phi chính hắn không muốn làm hoàng đế, cũng có khả năng đang im ỉm phát triển...”
Trong lúc suy tư, trong lầu các phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết ồn ào, bén nhọn.
Ngay sau đó, cửa ô vuông của ngôi lầu nhỏ hai tầng tinh xảo kia bị phá vỡ, đàn ông quần áo không chỉnh tề cùng các nữ nhân quần áo không chỉnh tề vừa lăn vừa bò chạy ra.
Bọn họ sắc mặt hoảng sợ, liên tục gào thét chói tai, bộ dáng hoảng sợ chạy trốn tựa như sau lưng có lệ quỷ đang đuổi theo, bộ phận đàn ông thậm chí không mặc quần áo, ôm một bộ trường bào che trước ngực, lắc cái mông trắng bóng lao ra.
Chạy phải nói là nhanh như gió.
Ba người bọn Trương Nguyên Thanh lập tức chạy qua, đồng thời có rất nhiều giáp sĩ mặc áo giáp, cầm binh khí nghe tiếng mà đến.
“Bốp!”
Trương Nguyên Thanh búng ngón tay, thi triển độn thuật tiến vào ngôi lầu nhỏ, chỉ thấy trong sảnh một mảng hỗn độn, trên cầu thang song hướng trải thảm đắt đỏ, đang có một nữ cương thi mặt xanh nanh vàng, bổ ngã một vị khách, cắn nát động mạch cổ, nuốt từng ngụm từng ngụm máu tươi.
Lại là một khối âm thi cấp Chúa Tể.
Ngày quỷ môn mở rộng, âm vật lặng yên không một tiếng động lẻn vào các nơi của Trường An, phường Bình Khang làm nơi quan to hiển quý tập hợp, lại phòng bị tương đối yếu kém, tựa như bị Quỷ Vương tông nhằm vào rồi.
Phát hiện khí tức của người sống, âm thi kia nâng lên khuôn mặt răng nanh chìa ra, hai tay chống xuống, mang theo tiếng gió nặng nề, lao thẳng tắp tới, tựa như bọ chó cỡ lớn.
Trương Nguyên Thanh không có ý tưởng vật lộn với âm thi, lấy lực lượng của âm thi cấp Chúa Tể, chỉ sợ một hiệp đã có thể đè hắn xuống đất điên cuồng đánh.
Hắn liên tục lui về phía sau, lấy ra Chày Phục Ma nương nương ban cho, lấy cuồng phong thúc giục, bắn về phía âm thi.
Như cảm nhận được uy hiếp, âm thi bay lên không trung ngoặt một phát vi phạm quy luật vật lý, tránh được Chày Phục Ma phóng tới trước mặt.
“Phập!”
Chày Phục Ma cắm vào cầu thang.
Âm thi sau khi rơi xuống đất, một lần nữa bắn lên, nhanh như điện lao tới cắn.
“Bốp!”
Trương Nguyên Thanh búng ngón tay, hóa thành ánh sao độn đi, xuất hiện ở bên hành lang.
Âm thi vồ hụt, ánh mắt quay sang hướng về ngoài cửa lớn, nhằm vào khách nhân chạy trốn.
Trương Nguyên Thanh vội vàng lấy ra Gương Yata, phục chế một phân thân, sau đó vung cái tay đeo bao tay xanh thẳm thật nhanh, quét ra một lưỡi đao gió, đao gió chém sắt như chém bùn chém vào gáy âm thi, ‘đinh’ một tiếng, chỉ chặt đứt một dúm tóc đen xơ xác.