Kỳ quái là, Trương Nguyên Thanh không cảm thấy phản cảm, bởi vì Phó Thanh Dương cao quý cùng kiêu ngạo rất thuần túy, khí chất hợp với bề ngoài.
Phó Thanh Dương ngồi ngay ngắn ở ghế dựa cao, giọng điệu bình tĩnh nói:
“Không cần khách sáo với tôi, tôi chú ý cậu rất lâu rồi, rất sớm trước đó đã muốn gặp cậu. Nhưng Quan Nhã nói, cậu là tên háo sắc có tà tâm không có tặc đảm, cho nên tính quan sát một chút nữa.”
Ngài có kỳ thị đối với kẻ háo sắc sao, không, mình không phải kẻ háo sắc... Trương Nguyên Thanh giải thích: “Đây là hiểu lầm của chị ấy đối với tôi, tôi cho rằng Phó bách phu trưởng hẳn là có phán đoán của mình.”
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Cô ấy mãnh liệt đề cử tôi đề bạt cậu làm đội trưởng, cho rằng cậu là nhân tài số một số hai trong người cùng một thế hệ với Ngũ Hành minh.”
Trương Nguyên Thanh chuyển đề tài: “Chị ấy nhìn người rất chuẩn.”
Phó Thanh Dương ánh mắt thâm thúy nhìn hắn.
Không biết vì sao, ánh mắt Trương Nguyên Thanh theo bản năng né tránh một phen, hắn không thích loại cái nhìn chăm chú sắc bén này, giống như có thể hiểu rõ tất cả.
Mình chán ghét ánh mắt thám báo... Trong lòng Trương Nguyên Thanh bất mãn nói thầm, đang muốn đối diện với hắn, Phó Thanh Dương lại dời ánh mắt đi, nhìn về phía thi thể Hoành Hành Vô Kỵ, hỏi:
“Cậu đối với trận chiến đấu này có cái nhìn thế nào?”
Hắn giọng điệu bình tĩnh, so với nói là dò hỏi, càng giống kiểm tra cấp dưới coi trọng hơn.
Nghĩ vị bách phu trưởng này rất coi trọng đối với mình, Trương Nguyên Thanh cẩn thận tìm từ, trả lời:
“Kẻ địch trước đó đã biết bố trí, nhân số của chúng ta, rõ như lòng bàn tay đối với chúng ta, nước sau lưng rất sâu nha.”
Phó Thanh Dương gọn gàng dứt khoát nói: “Trong chính phủ có người cấu kết Hoành Hành Vô Kỵ, bán đứng các người.”
Cũng có thể nói, trong chúng ta xuất hiện một tên phản đồ! Trương Nguyên Thanh gật gật đầu.
“Cho nên tôi giải tán mọi người đi, chuyện kế tiếp, chỉ có tôi và cậu biết.” Phó Thanh Dương liếc thi thể Hoành Hành Vô Kỵ một cái.
Trương Nguyên Thanh hiểu ý tứ của hắn, nhấc chân đi đến cạnh thi thể xấu xí dữ tợn kia, đáy mắt dâng trào vật chất đen sì dinh dính.
Linh còn sót lại ở trong thể xác sống lại, bay ra từng luồng, ở trên thi thể ngưng tụ thành hư ảnh bán trong suốt, hướng tới Trương Nguyên Thanh nhe răng trợn mắt, hung ác điên cuồng vô cùng.
“Tôi sau khi cắn nuốt linh thể nghề nghiệp tà ác, có thể sẽ có chút điên cuồng...” Hắn lấy ra chày Phục Ma, đưa cho Phó Thanh Dương: “Đạo cụ này có thể tịnh hóa tinh thần ô nhiễm.”
Chày Phục Ma cho Lý Đông Trạch, là xuất phát từ tín nhiệm đối với nhân phẩm, mà cho Phó Thanh Dương, là vì đối phương người ngốc tiền nhiều, không, tài đại khí thô, không đến mức mơ ước đạo cụ của hắn.
Phó Thanh Dương gật đầu.
Trương Nguyên Thanh không nói nữa, hít sâu một hơi, hút linh thể vào trong miệng.
...
Mi tâm bỗng nhiên bành trướng, có thứ gì không thuộc về mình cường thế trút vào thức hải.
Vô số hình ảnh tan vỡ ập đến, lướt qua như đèn kéo quân, đều là ký ức ấn tượng tương đối khắc sâu trong cuộc đời Hoành Hành Vô Kỵ.
Hoành Hành Vô Kỵ xuất thân gia đình nghèo khổ, vì thay đổi vận mệnh cố gắng học tập, sau khi bước vào xã hội phát hiện bằng cấp mình luôn lấy làm kiêu ngạo không có tác dụng quá lớn, sau khi làm việc vài năm, lại phát hiện cẩn trọng đi làm, lãnh đạo cho công việc ngược lại càng nhiều, trở thành gia súc xã hội.
Cạnh tranh không nổi người có quan hệ, cạnh tranh không lại người a dua nịnh hót nhưng không có năng lực, làm lụng mười năm cũng không mua nổi nhà, mà bước khởi đầu của hôn nhân là có được một căn nhà thuộc về mình, nhưng phụ thân là nông dân thật thà, thiếu tích tụ.
Thành thật bổn phận không nhìn tới hy vọng, nếu bước đi lệch lạc lại kiếm đầy chậu.
Hắn không biết tương lai ở nơi nào, trở nên rất mê mang, thẳng đến có một lần, lợi dụng điều kiện của chức vụ kiếm được lượng lớn tài phú, Hoành Hành Vô Kỵ từ đó về sau sa ngã, cũng thích loại hành vi mạo hiểm này.
Rốt cuộc, cảnh vật biến hóa, Trương Nguyên Thanh thấy phòng ngủ u ám, thấy âm linh lơ lửng ở bên giường.
“Hắc Vô Thường lại ở đâu? Tín nhiệm là cơ sở hợp tác, xem ra chúng ta đều còn chưa đủ tín nhiệm lẫn nhau.”
“Các ngươi có hai cách làm, một là chờ đợi kẻ sa ngã trên danh sách lục tục mất khống chế .”
“Vì biểu đạt thành ý, ta sẽ hướng ngươi lộ ra bố trí cùng hành động của hành giả chính phủ.”
...
Cũng là trong phòng ngủ u ám, Hoành Hành Vô Kỵ cắt rách cổ tay, tùy ý máu tươi rỏ vào một cái chén gỗ đen sì khắc chú văn, máu tươi trong bát vặn vẹo hình thành một khuôn mặt người.
“Lão đại, người Hoa Hồng Đêm Tối tìm tới cửa, muốn gặp mặt ngài.”
“Bây giờ gặp mặt còn quá sớm, bảo hổ lột da, cần cẩn thận... Thủ lĩnh của bọn họ đến đây chưa.”