Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 2046 - Chương 2046. Thuần Dương Chưởng Giáo: Nghiệt Đồ! (3)

Chương 2046. Thuần Dương chưởng giáo: Nghiệt đồ! (3)
Chương 2046. Thuần Dương chưởng giáo: Nghiệt đồ! (3)

Rất nhanh, tin tức Nguyên Thủy Thiên Tôn trên đường quay về Tùng Hải gặp phục kích mất liên lạc, liền truyền lưu ra ở tổng bộ Thái Nhất môn, Ngũ Hành minh.

Tổng bộ Ngũ Hành minh.

Thư ký Chu gọi điện thoại di động cho Thái trưởng lão, cười nói:

“Lãnh đạo, nói cho ngài một tin tức tốt, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã xảy ra chuyện. Hắn ở trên đường từ phân bộ Bạch Chá tới Tùng Hải mất liên lạc, cả máy bay đều mất đi liên hệ, nghi ngờ gặp mai phục.”

Nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn vào phó bản, máy bay sẽ không mất liên lạc.

Thái trưởng lão trầm ngâm vài giây, nói: “Toàn lực tham dự cứu viện, Nguyên Thủy Thiên Tôn là thiên tài quan phương coi trọng, tuyệt không thể có tổn thất, lưu trình nên đi một cái cũng không thể thiếu.”

Thư ký Chu nhếch khóe miệng, “Công tác tìm kiếm cứu hộ do tổng bộ tuần tra phụ trách, không quan hệ với bộ điều tra chúng ta, chẳng qua chúng ta thẩm tra tư cách xử lí lưu trình, chuyện cấp tốc, cũng phải đi theo lưu trình, nhỡ đâu có người nhân cơ hội ngầm chiếm đạo cụ của tổng bộ, tham ô kinh phí làm sao bây giờ. Trước khi gọi điện thoại cho ngài, tôi đã phái người giám sát.”

Thái trưởng lão không mặn không nhạt “Ừm” một tiếng: “Hắn đi phân bộ Bạch Chá làm cái gì?”

“Còn đang điều tra.” Thư ký Chu nói.

Thái trưởng lão “Ừm” một tiếng: “Điều tra xong trả lời tôi.”

...

Phân bộ Bạch Chá.

Triệu Hân Đồng vừa ăn xong bữa trưa giản dị, cúi đầu ngậm chặt ống hút, hút một ngụm nước, sau đó liền thấy một thanh niên mặc quần dài rộng thùng thình, áo thun rộng thùng thình đẩy ra cửa cách âm tiến vào.

“Cô có thể đi rồi!” Thanh niên như là gặp chuyện cấp tốc, sự lo âu, lo lắng kia đập vào mặt.

“Tôi có thể đi rồi?” Triệu Hân Đồng vừa mừng vừa sợ.

“Bây giờ, lập tức!” Linh Quân giọng điệu không kiên nhẫn, “Chậm một chút nữa, ai cũng không cứu được cô.”

Khi nói chuyện, hắn cúi người mở còng tay, rút ra đinh gỗ phía sau lưng Triệu Hân Đồng.

Thừa dịp đối phương bận rộn, Triệu Hân Đồng thử nói: “Anh là ai?”

“Tôi là thầy của Nguyên Thủy Thiên Tôn.”

Triệu Hân Đồng lúc này mới gác lại cảnh giác, hai bên cách rất gần, cô có thể nhìn ra sự nôn nóng cùng lo lắng trên khuôn mặt thanh niên, hỏi:

“Đã xảy ra cái gì?”

Linh Quân lạnh lùng nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn trên đường trở về mất liên lạc, hẳn là đã gặp mai phục, bây giờ nghĩ đến, cô sở dĩ cảm xúc mất khống chế, hẳn là bị Huyễn Thuật Sư cấp bậc cao ảnh hưởng.

Cái này không phải trọng điểm, tổng bộ trước mắt đang tìm kiếm cứu hộ Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhất định sẽ có người đến điều tra hành tung của hắn, nếu để tổng bộ biết hắn đến phân bộ Bạch Chá là vì cứu cô, cô phải chết, hắn cũng phải xong đời.”

Nét vui mừng trong ánh mắt Triệu Hân Đồng nhất thời đọng lại, cuống lên nói: “Hắn, hắn sẽ có chuyện gì hay không?”

“Không biết, có thể đã chết rồi, tiểu tử đó tuy nhiều thủ đoạn, nhưng người mai phục hắn khẳng định là Chúa Tể, những thứ này không phải điều cô nên quan tâm.” Còng tay cùng đinh gỗ đều gỡ ra, Linh Quân lập tức xách Triệu Hân Đồng lên, “Cút mau, lão tử bây giờ không muốn nhìn thấy cô nữa.”

Hắn nhìn thấy cô gái nhỏ này, liền nhớ tới Victoria nhắc nhở.

Nguyên Thủy không nên lui tới với đám nghề nghiệp tà ác này.

Triệu Hân Đồng đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, vội vàng rời khỏi sở tổng trị an.

Bên đường, cô ở góc chết camera không quay chụp được, lợi dụng đạo cụ mê hoặc một người qua đường, từ chỗ hắn lấy được một cái điện thoại di động, gọi điện cho Tiểu Viên.

Tiếng chuông vang lên hồi lâu mới bắt máy.

“Tiểu Viên, em đi ra rồi.” Triệu Hân Đồng nói.

Đầu kia điện thoại “Ừm” một tiếng.

“Em nghe nói Nguyên Thủy Thiên Tôn đã xảy ra chuyện?” Triệu Hân Đồng nhỏ giọng nói: “Xin lỗi “

Tiểu Viên chưa đáp lại việc này, “Sắp tới đừng vội về nhà, đến khách sạn Vô Ngân ở một đoạn thời gian trước, chị lại sắp xếp trường học cho em.”

Cô như là tự nói, giọng điệu có chút mỏi mệt cùng trống rỗng.

...

Máy bay bay ở độ cao mấy ngàn mét, hướng tới Tây Bắc hoang tàn vắng vẻ mà đi.

Trong cabin đầy hỗn độn, Tam hộ pháp vẻ mặt âm trầm cùng Lục trưởng lão mặc áo choàng, một trước một sau đứng ở trên lối đi.

Trong tay Thuần Dương chưởng giáo bưng một ly nước trái cây, lười biếng dựa vào bên cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp khi thì cười lạnh, khi thì bình tĩnh, khi thì điên cuồng.

Từ vùng duyên hải đông bộ đến Tây Bắc, ít nhất cần sáu giờ, cho dù bất kể trả giá bay hết tốc độ, cũng cần bốn giờ.

Mà cách lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn tiến vào phó bản, chỉ qua 40 phút.

Trong ba giờ này, nếu có thể lái máy bay đến Tây Bắc, Nguyên Thủy Thiên Tôn liền nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Một khi trên đường bị Chúa Tể, thậm chí Bán Thần chặn lại, mọi việc đều xong.

Trong sự trầm mặc, Lục trưởng lão mở đầu, nói: “Tổng bộ Ngũ Hành minh có không ít người muốn Nguyên Thủy Thiên Tôn chết, bọn họ sẽ thay chúng ta kéo dài thời gian, nhưng Bán Thần là không chịu tổng bộ Ngũ Hành minh trói buộc.”

Hết chương 2046.
Bình Luận (0)
Comment