Nếu là phim võ hiệp, mình lúc này nên đáp ứng lời hứa ra biên ải chăn dê... Nhưng Trương Nguyên Thanh chỉ là ôm vòng eo của cô, nhẹ nhàng nói:
“Đây là số mệnh của chúng ta loại người này.”
Quan Nhã “Ừm” một tiếng, không đa sầu đa cảm, không có thầm oán, không kể ra nỗi sợ hãi trong lòng, không cho hắn bất cứ cảm xúc áp lực nào.
Hai người ôn tồn một lát, Trương Nguyên Thanh mở ra máy tính, đăng nhập phần mềm chat —— Điện thoại di động của hắn ở trong đợt tập kích đầu tiên đã tổn hại.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Cảm tạ các vị quan tâm, tôi đã thành công thoát ly hiểm cảnh. Nếu mọi người muốn biết tình hình cụ thể, lát nữa tôi sẽ mang tình hình sự việc từ đầu tới cuối nói cho các người.”
“Tôn Miểu Miểu: Nguyên Thủy Thiên Tôn ở trong cabin bị Ám Dạ Mân Côi cùng hai tên Chúa Tể Nam phái vây công, vào phó bản tìm viện binh, sau đó chạy về. Tình hình sự việc chính là như thế.”
Tôn Miểu Miểu không cho hắn cơ hội chém gió.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Miểu Miểu cô chờ đó, đêm nay cho cô khóc.”
“Hạ Hầu Ngạo Thiên: Tiểu tử cậu, vậy cũng có thể sống sót? Cậu cũng có lão gia gia hộ thân sao?”
Các thành viên bang phái thấy hắn bình an vô sự, đều nhẹ nhàng thở ra, đồng thời giống với Hạ Hầu Ngạo Thiên, cảm giác rất chấn động cùng khó hiểu, tuy đã có sức miễn dịch rất mạnh đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn nhiều lần sáng tạo kỳ tích.
Nhưng vẫn cảm thấy thái quá rồi, rốt cuộc là thao tác thế nào, có thể khiến hắn ở trong hai gã Chúa Tể phục kích sống sót?
Triệu Thành Hoàng và Thiên Hạ Quy Hỏa tỏ vẻ muốn nghe xem tình huống chi tiết, cho dù % nghệ thuật quá cao.
Hai người đều ôm tâm tính học tập, muốn phân tích lộ số chiến đấu cùng mạch suy nghĩ hóa giải nguy cơ của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Anh Gà Đỏ là “móa nó trâu chó” đơn giản, biểu đạt niềm vui trong lòng.
Trương Nguyên Thanh gõ chữ lách cách, miêu tả chiến tích huy hoàng của mình, viết đến một nửa, tin nhắn chat riêng của Tiểu Viên đã đến.
“Ma Pháp Dì Tiểu Viên: Cậu không có việc gì là tốt rồi.”
Cách vài giây, cô lại gửi một tin nhắn:
“Có bị thương hay không, tổn thất lớn không? Tôi, tôi có thể bồi thường cho cậu.”
Trương Nguyên Thanh từ trong dùng từ của cô, thấy được áy náy cùng hối hận, cùng với một tia vãn hồi thật cẩn thận, có chút thấp kém.
Đây là sợ mình sinh ra khúc mắc đối với cô ấy, đối với người của đoàn đội Vô Ngân đại sư, từ nay về sau chỉ kính ngưỡng mà nhìn từ xa? Cho mình bồi thường, hy vọng mình có thể tha thứ? Trong lòng Tiểu Viên vẫn mẫn cảm như vậy, rụt rè như vậy.
Trương Nguyên Thanh chưa đáp lại thẳng, trả lời tin nhắn:
“Tin tức thành viên đoàn đội bị tiết lộ, Nam phái đối với bối cảnh của Triệu Hân Đồng rõ như lòng bàn tay, rất rõ ràng đối với quan hệ của tôi với các ngươi, tôi hoài nghi có người để lộ bí mật, nếu không có gì bất ngờ hẳn là Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí, cô nghĩ cách ổn định hắn, khống chế hắn, tôi buổi chiều tới một chuyến.”
Trả lời xong tin nhắn, Trương Nguyên Thanh tiếp tục viết tác phẩm ngắn của hắn.
Vài phút sau, hắn mang quá trình chiến đấu % nghệ thuật cực cao chia ra ba lần gửi đến trong group.
Sau đó group bang phái liền trầm mặc, thời gian rất lâu không có ai lên tiếng.
Qua hồi lâu, Hạ Hầu Ngạo Thiên ghen tị gửi tin nhắn:
“Đáng giận, cậu thế mà ở trong chiến đấu cấp Chúa Tể đoạt hết nổi bật!”
Cậu vậy mà thật tin? Trong lòng mọi người nói thầm.
Nhưng cho dù dứt bỏ thành phần hư cấu, sách lược ứng đối của Nguyên Thủy Thiên Tôn làm Thiên Hạ Quy Hỏa cùng Triệu Thành Hoàng chỉ có thể cười khổ, căn bản không học được.
Hắn thiên phú chiến đấu rất cao, cao hơn rất nhiều so với mình... Triệu Thành Hoàng ngoài việc trong lòng mệt mỏi, lại có chút bội phục không muốn thừa nhận.
...
Khách sạn Vô Ngân.
Sau quầy lễ tân, Tiểu Viên cúi đầu, ánh mắt gắt gao nhìn màn hình điện thoại di động, cô mím môi, có chút bất an chờ đợi.
Cô quả thật sợ hãi, bất luận kẻ nào ở sau khi gặp nguy cơ sinh tử, đều sẽ theo bản năng rời xa nguồn tai họa, dù sao đã là con người đều tiếc mạng.
Trải qua sự kiện lần này, kẻ địch xác nhận một sự kiện, lợi dụng “người của khách sạn Vô Ngân” có thể câu ra Nguyên Thủy Thiên Tôn, như vậy tuyệt đối sẽ có lần sau, lần sau nữa.
Tiểu Viên rất sợ hãi bởi vì sự kiện này, khiến Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng bọn họ càng đi càng xa, cùng cô càng đi càng xa.
Cho nên thật cẩn thận thử, nói có thể đưa ra bồi thường, thật ra là một loại níu giữ rất hèn mọn.
Điện thoại di động rung lên một cái, Nguyên Thủy Thiên Tôn trả lời tin nhắn.
Tinh thần Tiểu Viên rung lên, lập tức đọc tin nhắn, sau khi xem xong tin tức, lông mày của cô nhíu lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
“Dì Tiểu Viên, làm sao vậy?”
Triệu Hân Đồng bên cạnh cũng mặc đồng phục lễ tân cẩn thận hỏi.
Cô vẫn luôn chú ý Tiểu Viên, bởi vì Tiểu Viên có thể nhanh nhất đạt được tình báo của Nguyên Thủy Thiên Tôn.