Có liên quan với Ma Quân... Truyền nhân Ma Quân chột dạ một phen, lại vô cùng tò mò.
Thời gian Ma Quân và Phán Quan Mắt Quỷ ngã xuống chênh lệch không nhiều, anh Binh dự phán, không, đoán chắc Phán Quan Mắt Quỷ chết, Phán Quan Mắt Quỷ sẽ không là Ma Quân giết chứ, mà anh Binh chứng kiến chuyện này?
Đúng, anh Binh khẳng định đã chứng kiến, cho nên anh ấy mới có thể đạt được thẻ nhân vật Ma Quân, cho nên mới chắc chắc Phán Quan Mắt Quỷ chết như thế.
Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, “Tôi có một ý tưởng, ngài nói, Phán Quan Mắt Quỷ có thể là Ma Quân giết chết, thậm chí, hai người bọn họ là đồng quy vu tận hay không.”
Phó Thanh Dương tựa như được dẫn dắt, thúc giục: “Cách nghĩ không tệ, tiếp tục nói.”
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu:
“Ở trong trí nhớ của Hoành Hành Vô Kỵ, người nọ của Hoa Hồng Đêm Tối, là thao túng linh phó tới gặp hắn, bởi vậy có thể thấy được, là một vị Thần dạ du. Mà Ma Quân cũng là Thần dạ du, đây là điều trùng hợp sao?”
“Không phải trùng hợp!” Phó Thanh Dương lắc đầu, nói rất khẳng định:
“Chén Thánh Sa Ngã bởi vì Ma Quân xảy ra vấn đề, chỉ có Thần dạ du có thể xử lý vấn đề. Môn phái Thần dạ du lớn nhất là Thái Nhất môn, nhưng Thái Nhất môn hiển nhiên không có khả năng hợp tác với Hắc Vô Thường, cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn Hoa Hồng Đêm Tối, Đêm Tối, hai chữ này có thể phản ứng ra rất nhiều thứ...”
Trương Nguyên Thanh vội nói: “Phó bách phu trưởng nhìn rõ mọi việc, không hổ là thám báo, không hổ là nghề nghiệp hoàn mỹ nhất.”
Phó Thanh Dương liếc hắn một cái: “Cậu cũng rất không tệ.”
“Đa tạ bách phu trưởng khen, giấc mộng từ nhỏ của tôi là làm một thám tử ưu tú.”
“Tôi là nói trình độ nịnh hót của cậu rất không tệ.”
“ .”
Phó Thanh Dương lộ ra một nụ cười: “Đương nhiên, tôi cũng không phản cảm, giỏi kết giao là ưu điểm.”
Dừng một chút, hắn bổ sung nói: “Nhưng háo sắc không phải.”
Tôi thật sự không phải kẻ hào sắc, Quan Nhã cô nàng thối tha này, chỉ biết chơi xỏ mình... Trên mặt Trương Nguyên Thanh vẫn như cũ là nụ cười như tắm gió xuân, không thấy xấu hổ.
Phó Thanh Dương không rối rắm đề tài này, chuyển sang hỏi: “Trong báo cáo vượt qua đường hầm Xà Linh của cậu, có phải che giấu tin tức gì hay không?”
Trong lòng Trương Nguyên Thanh trầm xuống.
“Sắp tới, người Thái Nhất môn sẽ tìm cậu, làm tốt chuẩn bị trong lòng.” Phó Thanh Dương nói xong, từ trong túi quần âu màu trắng lấy ra một tấm danh thiếp, thản nhiên nói:
“Danh thiếp của tôi, về sau có việc có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, đây là đãi ngộ nhân viên cấp đội trưởng mới có.”
Vẻ mặt hắn rất lạnh nhạt, lại dị thường nghiêm túc, giống như là một vị quân chủ trẻ tuổi đầy hứa hẹn ban thưởng đại thần.
Có người bảo kê thực thích nha! Trương Nguyên Thanh vội vàng tiếp nhận danh thiếp, cố ý ở trước mặt Phó Thanh Dương trịnh trọng thu lại.
Phó Thanh Dương lại nói: “Cậu đêm nay cứu nhiều đồng nghiệp như vậy, công lao không nhỏ, tôi sẽ báo cáo chuyện này cho trưởng lão phụ trách vụ án Hắc Vô Thường.”
Đây là ý tứ muốn cho mình chỗ dựa sao? Trương Nguyên Thanh tươi cười đầy mặt nói:
“Đa tạ bách phu trưởng, cả ngày nghe Quan Nhã đề cập ngài, nếu không tận mắt nhìn thấy, tôi còn thực sự bị chị ấy lừa.”
Bị lừa? Phó Thanh Dương ngẩn ra: “Cô ấy nói tôi như thế nào.”
Trương Nguyên Thanh: “Người ngốc tiền nhiều.”
Khuôn mặt anh tuấn như bức tượng của Phó Thanh Dương giật nhẹ một cái.
Hai người rời khỏi biệt thự, chỗ cửa chính đỗ đầy xe MPV màu đen, trừ ba vị Hỏa sư bị thương nặng hôn mê bị đưa đi, người còn lại yên lặng đứng ở bên cạnh xe chờ.
Nhàn nhã nhất là Quan Nhã cùng Linh Quân, người trước khoanh tay trước ngực dựa vào đầu xe, người sau cầm một điếu thuốc lá ngồi xổm ven đường.
“Quan Nhã, chị theo tôi qua đây một chút!”
Phó Thanh Dương sắc mặt lạnh lùng đi sang một bên.
Quan Nhã mờ mịt đi theo, nếu không nhìn lầm, vừa rồi em họ tỏa ra sát khí liếc cô một cái.
Trong đội trợ giúp có mấy cô nàng trẻ tuổi, mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh, đánh giá từ trên xuống dưới.
Sau đó mừng thầm châu đầu ghé tai:
“So với trong tưởng tượng của mình còn đẹp trai hơn.”
“Chỉ là tuổi quá nhỏ, thoạt nhìn vừa vào đại học.”
“Tuổi nhỏ mới tốt nha, tuổi nhỏ dễ lừa.”
Linh Quân vứt bỏ tàn thuốc, cười tủm tỉm tới gần Trương Nguyên Thanh, nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn?”
Trương Nguyên Thanh đánh giá đối phương một cái, mặc áo đơn màu lam rộng, quần ở nhà rộng thùng thình, giày thể thao, mái tóc ngắn ngang tai hơi hỗn độn, khi cười lên mắt nheo lại, cho người ta ấn tượng rất hòa thuận.
“Anh là?”
“Linh Quân, người Thái Nhất môn.”
Trương Nguyên Thanh cả kinh, thầm nhủ Thái Nhất môn nhanh như vậy đã tới hỏi? Mình còn chưa nghĩ ra cớ.
“Nghe nói cậu háo nữ sắc?”
“Gì?” Trương Nguyên Thanh ngẩn người, thầm nhủ mình khi nào háo nữ sắc rồi, anh sao có thể oan uổng người ta như vậy chứ.