Hai người không nói nữa, cứ như vậy qua bán giờ, Thuần Dương chưởng giáo có chút như trút được gánh nặng nói:
“Xem ra ta an toàn rồi, ngươi nói đi.”
Đại hộ pháp liền mang tình hình vừa rồi, từ đầu tới cuối miêu tả một lần.
Đầu kia điện thoại trầm mặc, Thuần Dương chưởng giáo như trúng Định Thân Chú, qua thật lâu thật lâu, mới truyền đến tiếng lẩm bẩm:
“Thì ra là thế, thì ra là thế “
Hắn hít sâu một hơi, giọng điệu ngưng trọng bắt đầu phân tích:
“Ta chưa gặp công kích, nói rõ không phải gặp kẻ địch đáng sợ, nhưng ta quả thật lâm vào trong tuần hoàn nào đó, ở trong hai giờ rưỡi, lặp đi lặp lại trải qua điều tra, cầu cứu, quên đi, thẳng đến khi ta tự mình ý thức được xảy ra vấn đề, sử dụng ‘Sát Na Phương Hoa’ lau đi ký ức của mình.
“Ta cho rằng, ta có thể đã tra ra một ít thứ khó lường, bởi vậy đã kích hoạt năng lực của đạo cụ loại nhân quả, lâm vào loại tuần hoàn đó, đợi tới khi ta lau đi ký ức, quên bí mật kia, nhân quả liền tiêu trừ. Ừm, cũng có khả năng là ta ở sau khi phát hiện không thích hợp, lựa chọn rời khỏi, mà không phải đi gặp giáo sư về hưu kia, vì thế nhân quả tuần hoàn bị đánh vỡ.”
Thanh âm đại hộ pháp cũng đặc biệt ngưng trọng: “Cho nên, ngươi rốt cuộc đã tra ra cái gì, thân phận chân thật của Nguyên Thủy Thiên Tôn?”
Thuần Dương chưởng giáo bật cười một tiếng:
“Vẻn vẹn thân phận chân thật của một tên Nguyên Thủy Thiên Tôn, còn chưa có tư cách này đưa tới pháp khí loại nhân quả ảnh hưởng, nhưng có một điểm có thể khẳng định, thân phận chân thật của Nguyên Thủy Thiên Tôn, có liên quan với bí mật kinh thiên nào đó.
“Khiến ta lâm vào tuần hoàn không phải thân phận chân thật của Nguyên Thủy Thiên Tôn, mà là cái bí mật kia bị thân phận hắn liên lụy ra.”
Tuy đã điên điên khùng khùng, nhưng chỉ số thông minh của Thuần Dương chưởng giáo vẫn còn.
“Thân phận chân thật của Nguyên Thủy Thiên Tôn, liên quan đến bí mật nào đó tầng cấp cực cao, A ~” Đại hộ pháp hít vào một ngụm khí lạnh.
Không phải Nguyên Thủy Thiên Tôn có liên quan với bí mật kia, mà là thân phận hiện thực của hắn có liên quan với bí mật, cái này ý nghĩa, bối cảnh chân thật của Nguyên Thủy Thiên Tôn không phải là nhỏ đâu.
Hắn không phải linh cảnh hành giả xuất thân dân thường?
“Cho nên, đại hộ pháp, Ám Dạ Mân Côi tính ra giá bao nhiêu, mua tin tức thân phận, địa chỉ gia đình của vị giáo sư về hưu kia?” Thuần Dương chưởng giáo nói.
Đầu kia điện thoại đại hộ pháp trầm mặc một lát, “Nếu liên quan đến đạo cụ nhân quả, vậy không phải chúng ta có thể tham gia, cho dù thủ lĩnh cũng sẽ có nguy hiểm, ta bây giờ không thể liên hệ được hắn.”
“Được!” Thuần Dương chưởng giáo thản nhiên nói: “Ta chờ thủ lĩnh của các ngươi trả lời.”
...
Phó bản số 15, Ti Mệnh cung.
Rừng rậm rộng lớn liên miên vô tận, mảng rừng rậm nguyên thủy này không nhìn thấy điểm cuối bốn mùa luôn xanh tươi, vĩnh viễn sẽ không điêu linh, vĩnh viễn tràn đầy sinh cơ.
Nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong chi tiết nhỏ ẩn chứa khủng bố.
Trên mỗi một cái cây đều có mặt người xấu xí, dây leo dày đặc rủ xuống thỉnh thoảng sẽ quấn lấy muông thú đi ngang qua, không để ý nó phản kháng, nhét vào trong mồm nhai nuốt.
Bụi cây tản ra khói trắng gây ảo giác tê liệt, mê hoặc động vật đi ngang qua, dưới bụi cây tươi tốt, chôn thi cốt động vật dày đặc.
Rắn rết chuột bọ, chim bay thú chạy của rừng rậm trở thành thức ăn ở trong rừng rậm, lại như thế nào cũng ăn không hết, tốc độ sinh sôi nảy nở kinh người, ăn một đám lại sinh ra một đám.
Mà thực vật ký sinh lại là thiên địch của cây cối, tận tình hấp thu tinh hoa của chúng nó.
Dựa theo linh cảnh giới thiệu, nơi này là động thiên phúc địa của Ti Mệnh Tinh Quân thời kỳ viễn cổ, chịu sinh mệnh nguyên dịch tưới, cho nên mảng rừng rậm này có thể mãi mãi xanh tươi.
Nhưng từ khi Ti Mệnh Tinh Quân ngã xuống, lực lượng lĩnh vực sinh mệnh lâm vào hỗn loạn, khiến động thực vật trong rừng rậm xảy ra biến dị.
Trung tâm rừng rậm, có một mảng phế tích sau khi cung điện sụp xuống hình thành, thân tường loang lổ, thềm đá nứt nẻ, lầu các sụp xuống, biểu hiện hết năm tháng tang thương.
Thông qua diện tích mấy trăm mẫu cùng một rồi lại một tòa cung điện nối liền cùng một chỗ, có thể phán đoán ra Ti Mệnh Tinh Quân cung lúc trước hùng vĩ, xa hoa bao nhiêu.
Tạ Tô xuyên qua rừng rậm trùng trùng sát khí, đã tới trung tâm cung điện —— suối Vãng Sinh.
Nó ngay tại trung tâm nhất của cung điện, đây là một ao nước suối dài 30 mét, rộng 10 mét, chất lỏng màu vàng bình tĩnh như vàng mỏng, chiếu bầu trời cùng cung điện phế tích.
Bên ao là tảng đá như bạch ngọc cùng rào chắn.
Căn cứ trong cơ sở dữ liệu Tạ gia ghi lại, thần dị lớn nhất của Ti Mệnh cung chính là chỗ suối Vãng Sinh này, nước suối là sinh mệnh nguyên dịch nén, bùn đất ở đáy nước suối, có được công năng đắp nặn thân thể.