Trương Nguyên Thanh trầm mặc một lát, nói:
“Chi tiết Khấu Bắc Nguyệt, Triệu Hân Đồng, Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí cùng Nhân Gian Lưu Lãng Khách tôi đã biết, quá khứ của Tiểu Viên, tôi hy vọng cô ấy tự mình nói cho tôi biết.”
Vô Ngân đại sư đưa lưng về phía hắn khẽ gật đầu, chậm rãi kể:
“Dương bá, ID linh cảnh: Vi Nhân Sư Biểu (làm tấm gương tốt), vốn tên là Dương Học Hải, hắn là một giáo viên trung học, lúc trẻ tuổi, bị mấy nữ học sinh vu cáo cưỡng bức, pháp viện phán mười năm, hắn hết đường chối cãi, trong một đêm từ giáo viên được người ta kính ngưỡng biến thành cầm thú người người hô đánh, nửa đời anh minh hủy hoại chỉ trong chốc lát.
“Hắn ở trong tù không ngừng chống án, chưa bao giờ thành công, sau khi ra tù không ngừng thu thập tài liệu, muốn trả bản thân một cái trong sạch, nhưng pháp viện lần lượt lấy ‘sự việc cơ bản rất rõ ràng, chứng cứ cơ bản đầy đủ, xử lý thích đáng’ bác bỏ khiếu nại.
“Nhiều năm tích lũy oan khuất, phẫn nộ, ở trong tù gặp kỳ thị, ngược đãi, thân thể cùng tinh thần hai tầng áp lực, rốt cuộc ở trong nhiều lần khẩn cầu mà không có cửa hoàn toàn bùng nổ, hắn sụp đổ.
“Hắn dùng phương thức của mình đòi lại công đạo, phạm phải sát nghiệt, trở thành một kẻ nghề nghiệp tà ác. Nhưng hắn không cảm thấy bất cứ sự vui sướng nào, lấy phương thức như vậy kết thúc oan khuất không phải bổn ý của hắn, hắn không muốn sa ngã từ đây, bởi vì tin tưởng vững chắc trên đời là có công đạo. Nhưng mười mấy năm qua tra tấn, tạo thành thương tổn khó có thể xóa nhà đối với hắn, hắn đang cố gắng điều chỉnh bản thân, cứu rỗi chính mình.”
Lật lại bản án nào có dễ như vậy, rất nhiều người phải chịu trách nhiệm, tiền đồ của mình cùng trong sạch của một kẻ không liên quan, kẻ ngốc cũng biết chọn thế nào, ài. Trương Nguyên Thanh thở dài một tiếng, nhớ tới ngày đó nghe kinh, Dương bá phát hiện Triệu Hân Đồng lệ khí đậm thêm, còn không hiểu dò hỏi, trường học đều là bạn học cùng giáo viên, sao có thể làm gay gắt thêm lệ khí của cô!
Cho dù như vậy, hắn đối với học sinh cùng giáo viên vẫn ôm chờ mong tốt đẹp.
Vô Ngân đại sư vẫn đang tiếp tục kể:
“ID Linh cảnh: Phương Phương, vốn tên Ngưu Điền Phương, thành viên trong đoàn đội gọi cô ấy dì Phương, cô ấy thời gian dài chịu đựng chồng bạo lực gia đình, mấy lần bị thương nặng nằm viện. Cô ấy vô số lần muốn ly hôn, nhưng người chồng say rượu kia uy hiếp cô ấy, dám ly hôn sẽ giết con, giết cha mẹ cô ấy. Ban ngành tương quan nhiều lần tới nhà điều giải, nói cho cô ấy trả giá của ly hôn, làm công tác tư tưởng, tạo áp lực tinh thần cho cô ấy, những người đó ngoài miệng nói thà dỡ mười ngôi miếu không hủy một cuộc hôn nhân, cùng từ trong ‘điều giải thành công’ đạt được cảm giác thành tựu cùng tự mình tán đồng, vô hình trung phối hợp người chồng bạo lực gia đình, từng bước một đẩy Ngưu Điền Phương vào tuyệt cảnh.
“Rốt cuộc, ở sau một lần chồng say rượu đánh, cô ấy không nhịn nổi tình cảnh đau đớn nữa, thừa dịp chồng ngủ đâm chết hắn, sau đó tự sát, nhưng linh cảnh hồi sinh làm cô ấy sống lại, cô ấy trở thành một kẻ nghề nghiệp tà ác. Đến hôm nay, cô ấy vẫn không thể quên được quá khứ những năm đó, lệ khí sâu nặng.”
“Tổng Giáo Đầu Lâm Xung, vốn tên là Lâm Tử Xung, xuất thân nông thôn, phụ thân chết bởi một lần cưỡng ép thu hồi ruộng đất, bên khai phá thuê thế lực xã hội đen đánh chết tươi phụ thân, văn phòng cảnh sát tham dự trong đó, tiến hành bao che, Lâm Tử Xung muốn cáo ngự trạng, nhưng bị chặn lại, đánh gãy chân. Vì phòng ngừa hắn lại đi cáo ngự trạng, thế lực xã hội đen vào ở trong nhà hắn, làm nhục đe dọa, còn sai mẹ già của hắn nấu cơm. Người mẹ già không chịu nổi vũ nhục, uống thuốc trừ sâu tự sát.”
“Điềm Tâm Hồng Ma vốn tên là Tiêu Chỉ San, thời học sinh bị mấy bạn học nam xâm phạm, mấy nam sinh đó là kẻ tái phạm, trong nhà có quyền thế, quan hệ rất sâu, bọn họ lợi dụng một loạt giao dịch không thể lộ ra, định tính sự việc là ‘Tham tiền tài tự nguyện phát sinh quan hệ với nhiều người nam giới’, lại thông qua một phen vận hành thao tác, đè ép sự tình xuống.
“Những nam sinh đó chưa bởi vậy buông tha cô ấy, bọn họ chụp rất nhiều ảnh bất nhã của Tiêu Chỉ San, dùng ảnh chụp uy hiếp cô ấy, dùng tính mạng cha mẹ đe dọa cô ấy, ức hiếp cô ấy suốt một năm, cuối cùng không thể nhịn được nữa, bỏ thuốc độc chết bọn họ. Cô ấy từ đó về sau trở thành tội phạm bỏ trốn, chưa từng gặp lại cha mẹ, cho dù thành nghề nghiệp tà ác, cô ấy cũng chưa bao giờ về nhà, cô ấy không thể quên quá khứ, cảm thấy không có mặt mũi gặp cha mẹ.”
“Bá Vương Biệt Cơ, câu chuyện của hắn tương tự với Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí, thời gian dài chịu đựng ức hiếp đến từ bạn học, cha mẹ yếu đuối không giúp hắn, giáo viên trường học thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn dần dần trở nên căm hận đàn ông, ở trong tuyệt vọng cùng thống khổ ảo tưởng mình là phụ nữ...”