“Đội 4 báo cáo, Tổng Giáo Đầu Lâm Xung xác nhận tử vong, chết bởi mộng cảnh, tiểu đội không có tổn thất, báo cáo xong!”
“Đội 5 báo cáo, Phương Phương đã bị đánh gục, tiểu đội tổn thất một người, chiến đấu lan đến cư dân bình thường, sáu chết mười ba bị thương, cục diện đã khống chế, báo cáo xong!”
“Đội 6 báo cáo, Bá Vương Biệt Cơ đã bị đánh gục, tiểu đội không có tổn thất, chiến đấu lan đến cư dân bình thường, ba chết bảy bị thương, cục diện đã khống chế, báo cáo xong!”
“Đội 7 báo cáo...”
Thư ký Chu vừa nghe, vừa gạch đi avatar mục tiêu đánh gục.
Cuối cùng chỉ còn lại bốn người, Tiểu Viên, Khấu Bắc Nguyệt, Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí, Triệu Hân Đồng.
Thư ký Chu tắt đi tai nghe, lấy ra điện thoại di động, gửi tin nhắn:
“Nên kết thúc rồi!”
...
Thành phố Kim Sơn.
“Ting!”
Trưởng lão Sóng Dữ Vô Tình của phân bộ Sáp Ong, nghe thấy tiếng tin nhắn nhắc nhở.
Hắn lấy ra điện thoại di động xem tin nhắn: “Thư ký Chu: Nên kết thúc rồi!”
Sóng Dữ Vô Tình thu hồi điện thoại di động, quay đầu mệnh lệnh các đội viên phía sau, lạnh lùng nói:
“Sau khi tôi hành động, lập tức khởi động camera theo dõi từ xa không người lái, nếu phát hiện xung đột kịch liệt, lập tức hướng hai vị trưởng lão đi theo báo cáo, sau đó phong tỏa con đường phụ cận.”
“Vâng!” Cấp dưới thấp giọng trả lời.
Sóng Dữ Vô Tình quay đầu, ánh mắt nhìn về phía tiểu khu nơi xa.
Hắn dung mạo tuấn tú, làn da tái nhợt, ba mươi lăm tuổi đã là trưởng lão phân bộ Sáp Ong, thành phố Sáp Ong gần kinh thành, dưới chân thiên tử, có thể nói tiền đồ vô lượng.
Nhưng Sóng Dữ Vô Tình tự mình biết, nếu không xuất hiện sự kiện Chúa Tể ngã xuống quy mô lớn, ít nhất trong mười năm, hắn là không vào được tổng bộ.
Trưởng lão phân bộ là một phương chư hầu, quyền lực lớn nữa cũng có hạn, chỉ có tiến vào trung ương, tương lai mới có cơ hội đảm nhiệm thư ký thập lão.
Thư ký là người đại diện, người phát ngôn của thập lão, quyền lực lớn đến mức khó có thể tưởng tượng.
Mà bây giờ, Thái trưởng lão hứa hẹn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, trong năm năm, điều hắn đến tổng bộ nhậm chức.
Mục tiêu nhiệm vụ là, đánh chết nghề nghiệp tà ác ẩn núp ở tiểu khu Sùng Hoa thành phố Kim Sơn, cùng với bất luận kẻ nào chạy tới cứu viện.
“Thái trưởng lão đây là ý không ở trong lời nha.” Sóng Dữ Vô Tình thấp giọng cảm khái.
Người nào sẽ đến cứu viện?
Săn giết đám con chuột thối trong mương rãnh này, có thể dẫn ra Nguyên Thủy Thiên Tôn, đây là tin tức Ám Dạ Mân Côi truyền ra.
Mục tiêu thật sự của Thái trưởng lão là Nguyên Thủy Thiên Tôn, vì không dọa lui hắn, lại bảo đảm xác xuất thành công của hành động, Thái trưởng lão lần này sắp xếp ba vị Chúa Tể, trong đó hai vị ẩn núp, ở dưới bí ẩn thêm vào, Nguyên Thủy Thiên Tôn tuyệt không có khả năng sớm phát hiện.
Đợi sau khi kẻ này hiện thân, lại cùng nhau ra tay.
Đến lúc đó, lấy “Cấu kết nghề nghiệp tà ác, quấy nhiễu nhân viên chấp pháp phá án” làm lý do, trực tiếp giết chết hắn.
Minh chủ cũng không bắt lỗi được!
Thân thể Sóng Dữ Vô Tình nhanh chóng hóa sương mù, sương mù trắng xoá bay về phía tiểu khu Sùng Hoa cách đó không xa.
Trong phòng ngủ, hai cái bàn song song, hai máy tính sát nhau.
“Móa, lại thua rồi.” Khấu Bắc Nguyệt phẫn nộ ném chuột, tức giận nhìn nhóc mập bên người, “Chơi game cũng không chuyên tâm, cậu là phế vật sao?”
“Lão đại, cái này không phải chính anh phiêu quá mà thua sao, cầm xạ thủ không đánh trụ, đi rừng không đoàn chiến, thuận gió thì phiêu ngược gió thì chạy, đồng đội chửi liền tặng trụ.” Nhóc mập ấm ức nói, “Sao có thể trách tôi...”
Khấu Bắc Nguyệt nhắm vào đầu của hắn gõ một phát, “Cậu còn dám cãi, cậu còn dám cãi!”
Hắn hầm hừ đứng dậy, “Tôi đi lấy phòng khách lấy nước trái cây, cậu uống cái gì?”
Từ sau khi Vô Ngân đại sư bế quan, Tiểu Viên liền nghe theo chỉ lệnh của Nguyên Thủy Thiên Tôn, không cho hai người bọn họ đi ra ngoài ship hàng nữa.
“Coca!” Nhóc mập không chút do dự nói.
Khấu Bắc Nguyệt lập tức ra ngoài, đi tới cửa lại quay về, chưa hết giận ký đầu hai phát, nói: “Đêm nay suốt đêm, cậu đánh hẳn hoi cho tôi, nếu thua nữa, phạt cậu làm bữa ăn khuya.”
Khấu Bắc Nguyệt lẩm bẩm đi phòng khách, trong phòng khách một mảng tối đen, phòng hắn cùng nhóc mập ở phía bắc, phòng Tiểu Viên cùng Triệu Hân Đồng ở phía nam, ở giữa cách phòng khách.
Hắn gần đây cảm thấy, ở mãi nơi này cũng không tệ.
Buổi tối mỗi ngày đều có thể chơi game với huynh đệ, ra cửa có thể thấy cửa phòng Tiểu Viên, Triệu Hân Đồng con bé kia có bệnh sạch sẽ, vệ sinh trong nhà đều thuộc về cô, làm việc rất nhanh nhẹn.
Hắn rất quý trọng cuộc sống bây giờ, cũng hy vọng có thể kéo dài mãi.
Khấu Bắc Nguyệt tới trước tủ lạnh, đang muốn mở tủ lạnh, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng đối diện truyền đến tiếng Triệu Hân Đồng ho khan.
Ho khàn cả giọng.