Thánh Giả, trưởng lão, thập lão ngồi ở ghế nơi cao nơi đây, nhìn về phía người trẻ tuổi từ khi bắt đầu tới giờ đều chưa từng lên tiếng.
Người quay phim vội vàng xoay ống kính cho Nguyên Thủy Thiên Tôn một cái đặc tả.
Thái trưởng lão bất ngờ chưa ngắt lời, ngược lại gật đầu cho phép: “Nói.”
Thư ký Chu nhếch khóe miệng, Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi tốt nhất tiếp tục một thân phản cốt, để cả quan phương xem xem phản cốt của ngươi.
Hắn vừa rồi lần lượt nói tội trạng của những con chuột thối kia, chính là đang kích thích Nguyên Thủy.
“Liên quan những kẻ nghề nghiệp tà ác tội ác tày trời kia, tôi nơi này còn có một phiên bản, các người muốn nghe chút hay không?” Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng nói:
“Dương Học Hải giáo sư cấp hai, bị nữ sinh nói xấu xâm hại, hàm oan vào tù mười năm, sau khi ra tù, hắn hàng năm đều viết thư khiếu nại, nhiều lần bị bác bỏ.”
“Lâm Tử Xung, phụ thân bị lưu manh cưỡng ép thu hồn ruộng đất đánh tới chết, cáo ngự trạng bị đuổi về, sau đó mẫu thân bị ép chết, khẩn cầu mà không có cửa, chỉ đành nợ máu trả bằng máu.”
“Chỉ San lúc cấp 3 bị bốn nam sinh xâm phạm, mấy tên tội phạm đó ỷ vào gia thế bối cảnh thông đồng văn phòng cảnh sát, quấy nhiễu tư pháp công chính. Cô ấy vô lực phản kháng, không thể không chịu đựng đùa bỡn dài đến một năm, không thể nhịn được nữa, giết chết bốn tên súc sinh đó.”
“Chị gái Khấu Bắc Nguyệt chết bởi Đồng Tước lâu Xích Nguyệt An nắm giữ, hắn chẳng những trơ mắt nhìn chị gái bị giết còn gánh tội danh giết chị, giống như con chó lưu lạc khắp nơi, có nhà mà không thể về.”
“Điền Phương, quanh năm bị chồng bạo lực gia đình, không ai hỏi thăm, cùng đường giết chồng.”
“Chu Minh, thời đi học gặp bạo lực, nhà trường mặc kệ, pháp luật mặc kệ, bị đánh ra bóng ma tâm lý, lầm đường lạc lối.”
“Mẹ Nhân Gian Lưu Lãng Khách bị lừa bán đến sơn thôn hẻo lánh, trở thành công cụ sinh sản, từ nhỏ bị phụ thân ngược đãi, bị mẫu thân ghét cay ghét đắng, hắn được đại đội trưởng văn phòng cảnh sát thành phố Nam Minh nhận nuôi, ở sau khi cha nuôi chết, vẫn như cũ thủ vững ở biên cảnh, chém giết với tập đoàn phạm tội Linh Năng hội. Một kẻ nghề nghiệp tà ác chăm chỉ làm công việc của nghề nghiệp hợp pháp.”
“Truy Độc Giả hắn vì quan phương nhiều lần lập chiến công, sớm đã có thể điều đi khỏi biên cảnh, hắn không đi, chặn dòng lũ cả đời, kẻ địch mạnh nữa cũng không làm hắn đánh mất ý chí chiến đấu, lại bị người mình ép đến tuyệt vọng.”
Trương Nguyên Thanh chậm rãi đứng lên, bả vai giống như gánh vác cái gì.
Hắn nhìn thập lão, lại nhìn quét khán đài, thay các “tội nhân” bé nhỏ không đáng kể kia phát ra tiếng hò hét khàn cả giọng.
“Tư pháp bất công, cưỡng ép thu hồi ruộng đất, nhận hối lộ. Thân là hành giả hợp pháp bắt người cướp của bắt buộc bán dâm, ham ăn biếng làm tuần tra biên cảnh đùn đẩy lấy lệ...”
“Là ai đưa bọn họ vào tuyệt lộ, là các người tự xưng là hợp pháp đó! Từ đầu tới đuôi, thứ bọn họ cần chỉ là một cái công đạo, nhưng cho dù một nguyện vọng bé nhỏ không đáng kể như vậy, đến chết cũng không có được, bởi vì các người cao cao tại thượng, các người không nhìn thấy oan khuất cùng sỉ nhục của bọn họ, bọn họ chỉ là con chuột thối trong mương rãnh, mạng bọn họ ngay cả cỏ cũng không bằng.”
“Các người ai ai cũng là chính nghĩa, các người thật thanh cao nha.”
Hiện trường tràn đầy yên tĩnh, đột nhiên trên khán đài truyền đến tiếng khóc không biết là của ai, Quan Nhã, Tạ Linh Hi, Tôn Miểu Miểu đều ôm mặt, bả vai run bần bật.
Diệu Đằng Nhi vùi mặt vào trong lòng Linh Quân, Âm Cơ ngẩn ngơ nhìn hắn, Linh Quân, Hạ Hầu Ngạo Thiên, Triệu Thành Hoàng, Hạ Thụ Chi Luyến cùng với bộ phận “bạn học” lúc trước ở phó bản giết chóc đi theo Trương Nguyên Thanh tấn thăng Thánh Giả, những người luôn tín nhiệm hắn, nhưng không hiểu hắn, đột nhiên đã hiểu chân tướng sự tình.
Bọn họ như bị sét đánh, đau như đao cắt, nhưng càng nhiều người qua đường càng muốn tin chứng cứ, tin tưởng bản án pháp viện.
Sau yên tĩnh ngắn ngủi, lên tiếng ở phòng trực tiếp tăng vọt, lại bắt đầu rồi, hội thẩm phán lần trước cũng là như thế, hắn là Yêu Mê Hoặc à, biết mê hoặc như vậy.
“Diễn thuyết rất hay, nhưng tôi càng tin chứng cứ hơn, mà không phải lời nói suông của hắn.”
“Mọi người đừng bị hắn lừa, giết hại trưởng lão là sự thực xác định vững chắc, cấu kết nghề nghiệp tà ác cũng vậy, nghề nghiệp tà ác có thể tự mình cứu vớt? Lời qủy gì vậy, lừa trẻ con ba tuổi...”
“Nhanh chóng tử hình, thấy là phiền.”
Thái trưởng lão cầm búa gỗ lên, nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Nguyên Thủy Thiên Tôn cấu kết nghề nghiệp tà ác giết hại trưởng lão, cơ bản sự thực rõ ràng, cơ bản chứng cứ đầy đủ, căn cứ điều thứ nhất điều thứ hai luật pháp Ngũ Hành minh, bản đình quyết định, phán xử tử hình, đoạt lại toàn bộ đạo cụ tài sản, lập tức chấp hành!”
Cửu lão phía sau không ai phản đối.
Trên khán đài vang lên một mảng vỗ tay.
Phòng trực tiếp bị icon “vỗ tay” phủ kín màn hình.