Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 2152 - Chương 2152. Thần Ngã Xuống (2)

Chương 2152. Thần ngã xuống (2)
Chương 2152. Thần ngã xuống (2)

Lúc này, vành tai hắn khẽ động, như là đang nghe thanh âm trong hư không truyền đến.

Trầm mặc một giây, bàn tay màu vàng đột nhiên bóp nát trường thương ở ngực, theo vết nứt ngọn thương đâm ra, xé rách ngực mình, móc ra một trái tim đen sì.

Nhìn thấy trái tim đó, Khương bang chủ, Thủy Thần cung chủ, Nam phái Huyễn Thần đồng thời ra tay, tranh đoạt vật phẩm cấp Bán Thần này.

Thanh âm khó phân biệt già trẻ của Nam phái Huyễn Thần quanh quẩn: “Linh Thác, bí ẩn!”

Bí ẩn món vật phẩm đó.

Thái Âm bí ẩn chia ra ba giai đoạn lớn, sơ cấp nhất là ẩn thân của Thần Dạ Du, trung cấp là bí ẩn vật phẩm, cao cấp nhất là bí ẩn vận mệnh.

Hắn cần Linh Thác hỗ trợ bí ẩn vật phẩm, để hai vị minh chủ Ngũ Hành minh mất đi mục tiêu.

Trong mây đen nơi xa truyền đến tiếng Linh Thác cười khẽ: “Vô Ngân, vãng sự (chuyện cũ) một bút gạch đi!”

Mặt qủy thoát ly tượng phật, đã mang đi cái gì, trăng tròn tiêu tán, mây đen bí ẩn.

Linh Thác đã rời khỏi.

Lúc này, một hố đen thâm trầm xé rách không gian, không chút dấu hiệu xuất hiện ở trước người kim phật.

Vô Ngân đại sư như sớm có đoán trước, vượt ở trước ba vị Bán Thần đưa trái tim đen sì vào lỗ đen.

Lỗ đen trong nháy mắt co rút lại, biến mất ở trong thế giới kính tượng.

“Hư Không? Hư Không!” Nam phái Huyễn Thần giận tím mặt, ngẩng đầu điên cuồng gào thét!

Khương bang chủ cùng Thủy Thần cung chủ thất vọng thu tay lại, nhưng không có cảm xúc dao động quá lớn.

Với bọn họ mà nói, vật phẩm Huyễn Thần có thể đạt được là tốt nhất, nếu không đạt được, chỉ cần không rơi vào trong tay giáo chủ Nam phái, cũng là kết quả không tệ.

Mà Vãng Sự Vô Ngân đã dầu hết đèn tắt, tai nạn cũng trừ khử rồi.

Kết cục coi như viên mãn.

Cuối sinh mệnh, Vô Ngân đại sư chắp hai tay lại, thấp giọng niệm tụng phật hiệu:

“Sống và chết, luân hồi không ngừng, ánh sáng cùng bóng tối, thác loạn đan xen, vạn vật dựa âm ôm dương, mới là chính đạo, từng kiến thức bóng tối, lòng nên hướng tới ánh sáng.”

Hắn nhìn về phía hư không, không biết là đang nói chuyện với ai: “Nhớ lấy nhớ lấy! A Di Đà Phật”

Trong dư âm, kim phật tan rã từng tấc, trở về thiên địa.

...

Trong phòng cho thuê.

Lỗ đen thâm trầm phun ra một trái tim đen sì, rơi ở mặt bàn.

Tiểu Viên cúi đầu nhìn, da đầu tê dại, chỉ cảm thấy ý niệm trong đầu nổ tung, cảm xúc hỗn loạn đánh sập lý trí, tới bên bờ vực điên cuồng.

Lỗ đen nhanh chóng co lại, sụp đổ, hóa thành từng luồng linh lực thuần túy, in dấu ở mặt ngoài trái tim, đan vào thành từng nét hoa văn rắc rối phức tạp.

Trái tim thu liễm ô quang, biến thành một trái tim màu sắc ảm đạm đen sì, cảm xúc hỗn loạn của Tiểu Viên theo đó bình tĩnh.

“Đây là.” Cô ngẩn ngơ nhìn trái tim, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

“Ting!”

Điện thoại di động vang lên, nhắc nhở có tin nhắn tới.

Tiểu Viên vội vàng nắm lên điện thoại di động xem tin nhắn, là người thần bí kia gửi đến.

“Đây là di vật của Vãng Sự Vô Ngân, mang theo trái tim trốn đi, vài ngày nữa tôi sẽ đến tìm cô.”

Di vật của Vô Ngân đại sư, Tiểu Viên lại nhìn về phía trái tim đen sì, tầm mắt dần dần mơ hồ.

Lúc này, điện thoại di động lại chấn động một lần, tin nhắn mới tới: “Nguyên Thủy Thiên Tôn ở trên hội thẩm phán lấy mạng đổi mạng, giết chết Thái Cầm Hạc, đã trở về linh cảnh.”

Bên tai Tiểu Viên “Ầm” một tiếng, vạn tiễn xuyên tim, thân thể cô lảo đảo một cái, dựa vào bàn, chậm rãi gục xuống.

...

Phòng sách tối tăm, đại hộ pháp Ám Dạ Mân Côi như có cảm giác, nhìn về phía bên tay trái.

Nơi đó không biết từ khi nào đã có thêm một hạt châu trong suốt to bằng quả trứng gà.

Bên tai hắn vang lên tiếng thủ lĩnh nói nhỏ: “Giao thứ này cho Thuần Dương chưởng giáo, Thái Âm trở về linh cảnh, ta sẽ rời khỏi hiện thực một đoạn thời gian.”

Thái Âm rốt cuộc trở về linh cảnh rồi? Tinh thần đại hộ pháp rung lên, đứng bật dậy, kích động nói: “Chúc mừng thủ lĩnh, chúc mừng thủ lĩnh.”

Bên tai truyền đến tiếng thủ lĩnh cười khẩy: “Sát cục thật sự vừa mới bắt đầu, lão hồ ly kia ở trong linh cảnh chờ ta.”

Hoang mạc Tây Bắc.

Ánh chiều tà chiếu vào trên cái đầu trọc bóng loáng của Ngân Nguyệt Thần Tướng, ngũ quan thô ráp cương nghị, vành tai, cánh mũi, môi treo vòng bạc.

Theo phương hướng cấp dưới chỉ dẫn, hắn rốt cuộc đã tìm được Ma Nhãn cùng Sợ Hãi đánh nhau đánh tới mất liên lạc.

Tiếng nổ thật lớn từ nơi xa truyền đến, bề mặt hoang mạc thủng trăm ngàn lỗ, khắp nơi đều hố sâu cùng gò đất sụp xuống, lực lượng tà dị sa ngã ô nhiễm khu vực này, rắn rết côn trùng may mắn chưa chết bị ô nhiễm thành dị thú, mù quáng bồi hồi.

Ngân Nguyệt Thần Tướng một cước giẫm nát bọ cạp to bằng chậu rửa mặt, nhìn về phía xa, hai vị Viễn Cổ Chiến Thần ba đầu tám cánh tay chém giết khó phân thắng bại.

Một vị trong đó rõ ràng đang nương tay.

Ngân Nguyệt Thần Tướng hít sâu một hơi, quát: “Hai tên khốn kiếp các ngươi, đừng đánh nữa, Ngũ Hành minh xảy ra chuyện lớn rồi.”

Hết chương 2152.
Bình Luận (0)
Comment