Tình Điên Đại Thánh thở dài: “Trước dời đi địa điểm, lại đợi một chút đi, không chừng ngược lại nói rõ người này trầm ổn, đúng không? Ít nhất hắn chưa từ chối.”
Vương Thiên gật gật đầu.
Thiên Địa Bất Nhân cùng Làm Theo Ý Mình nhìn nhau, yên lặng thở dài, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trong xe, Trương Nguyên Thanh nghe thấy tiếng nhắc nhở của điện thoại di động, cầm lên xem, là tin nhắn của Quan Nhã:
“Chị là chị họ của hắn.”
Quan Nhã là chị họ của Phó Thanh Dương? !
Trương Nguyên Thanh vừa bất ngờ, vừa không bất ngờ, hắn sớm biết thân phận Quan Nhã không đơn giản, chỉ là không ngờ khéo như vậy, lại là chị họ của Phó Thanh Dương.
Không, không khéo, Phó bách phu trưởng sắp xếp chị họ làm việc ở dưới trướng mình, cái này rất hợp lý.
Hơn nữa Quan Nhã đối với Phó Thanh Dương hiểu biết, hơn nữa thiếu tôn kính như thế, liền giải thích thông.
Nói như vậy, tên thật của Quan Nhã là Phó Nhã? Ít nhất họ Phó.
Lúc này, xe taxi dừng lại ở ngoài một tiểu khu, lái xe hỏi: “Quét mã hay là tiền mặt?”
Trương Nguyên Thanh thanh toán tiền mặt, mở cửa xe, tiến vào tiểu khu nhà chị của Vương Thiên.
Nhà chị Vương Thiên không ở khu Khang Dương, mà là ở khu Phong Huy cách vách, tiểu khu xây dựng cơ sở cũng không tệ, vị trí cũng được, Trương Nguyên Thanh thân là dân bản xứ Tùng Hải, rất nhẹ nhàng có thể đánh giá ra giá nhà đất.
Mỗi mét vuông hẳn là ở khoảng 80.000 (khoảng 280 triệu đồng).
“Cốc cốc!”
Hắn tới tầng lầu chỗ nhà chị gái Vương Thiên, gõ vang cửa chống trộm.
Mười mấy giây sau, tiếng bước chân truyền đến, dừng ở cửa vài giây, có người xuyên qua mắt mèo quan sát Trương Nguyên Thanh một phen, lúc này mới vặn tay nắm cửa, mở cửa ra.
Đứng trong cửa là một thanh niên, sắc mặt tiều tụy, mặt mày trải rộng lo âu cùng thấp thỏm, hắn đánh giá người xa lạ ngoài cửa:
“Cậu tìm ai?”
Trương Nguyên Thanh chưa trả lời, lắc mình tiến vào phòng, mà thanh niên vẻ mặt ngây ngốc đứng ở tại chỗ.
Hắn đã trúng ảo thuật.
Sau khi tiến vào phòng khách, Trương Nguyên Thanh nhìn lướt qua bố cục căn phòng, chuẩn xác tìm được nhà vệ sinh, ở cống xả của phòng tắm lôi ra được vài lọn tóc dài, xuất phát từ bảo hiểm, lại tới bên gối đầu phòng ngủ tìm được sợi tóc chất tóc tương tự.
Thu lại sợi tóc, hắn rời khỏi nhà chị gái Vương Thiên.
Đi ra khỏi chung cư, Trương Nguyên Thanh suy nghĩ hành động một bước tiếp theo.
“Trước tập trung vị trí chị gái Vương Thiên, nếu cô ấy bị an trí ở nơi bí mật nào đó, thì thuận thế cứu ra, nếu là bị Hạ Hầu Thiên Nguyên dẫn theo bên người, vậy trước án binh bất động, gọi điện thoại cho Phó Thanh Dương.”
Nghĩ đến đây, hắn quét một chiếc xe đạp công cộng, ở chỗ yên tĩnh triệu hồi ra giày khiêu vũ màu đỏ, nhét sợi tóc vào trong giày.
Tiếp theo, thi triển ảo thuật, giấu đi sự tồn tại của nó.
Đát đát đát! Giày khiêu vũ màu đỏ vui vẻ vòng quanh chủ nhân vô dụng một vòng, sau đó chạy như điên.
Chậm một chút, quá nhanh rồi! Trương Nguyên Thanh ra sức đạp xe, đuổi theo nó.
Một giờ sau, Trương Nguyên Thanh tới vành đai khu Phong Huy, nơi này tòa nhà thương mại cùng chung cư ít đi, thảm thực vật cùng khu biệt thự nhiều lên.
Giày khiêu vũ màu đỏ nhảy nhót đi tới, bước chân cực kỳ hoạt bát, kiêu ngạo.
Nó tới ngoài một mảng tiểu khu biệt thự, trước mặt bảo an cổng, sải bước không để ai vào mắt, công khai vào biệt thự.
May mắn bảo an không nhìn thấy nó, bằng không quay đầu sẽ bị đạp chết.
Trương Nguyên Thanh vứt xe đạp ở ven đường, nhìn quanh, thấy được camera theo dõi trên đường, hắn nhanh nhẹn trốn vào khu vực xanh hoá ven đường, tiến vào trạng thái dạ du.
Che giấu xong thân hình, Trương Nguyên Thanh chạy như điên lao vào tiểu khu biệt thự, theo cảm ứng, tìm được giày khiêu vũ màu đỏ.
Nó đang muốn đi vào một căn biệt thự hai tầng có vườn hoa.
Trương Nguyên Thanh thấy thế, lập tức kết thúc truy tung.
Giày khiêu vũ màu đỏ liền lạch cạch chạy về bên cạnh chủ nhân, yêu cầu hắn trả tiền thù lao:
“Ngươi nguyện ý nhảy với ta một điệu nhảy không, nếu đồng ý, mời giẫm chận tại chỗ.” Bây giờ nào có thời giờ khiêu vũ với mày... Trương Nguyên Thanh thở dài, mang theo giày khiêu vũ màu đỏ rời khỏi trước.
Vài phút sau, hắn trạng thái ẩn thân lại quay về căn biệt thự này, vượt qua tường vây, tiến vào sân.
Trương Nguyên Thanh dán sát vách tường biệt thự, vòng đến sân sau, thấy ba người trung niên đang ngồi ở bên cạnh bàn trong sân, phơi nắng, trên bàn bày đầy bia cùng đồ ăn.
Một người trung niên bụng phệ nốc một ngụm bia, nói:
“Cô gái này từng thấy mặt chúng ta, cần giết hay không?”
“Thiên Nguyên thiếu gia giữ cô ta còn dùng tới, chờ câu ra người Chỉ Sát cung rồi nói sau.” Đồng bạn lắc đầu.
Một đồng bạn khác nói: “Nơi này là Tùng Hải, dù sao cũng là địa bàn của Ngũ Hành minh, giết người không tốt nhỉ?”
Người trung niên bụng phệ cười nhạo nói: “Thiên Nguyên thiếu gia giết người thường còn ít?”