“Chính hắn bị người ta chơi chết, trách ai?” Đại trưởng lão Xích Hỏa bang bi ai hắn bất hạnh, lại hận hắn không tranh.
Hắn là chỉ Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Trong quá trình leo lên quyền lực, tránh không được đao quang kiếm ảnh cùng ngươi lừa ta gạt, không phải ngươi chiếm đạo lý, ngươi tâm địa thiện lương, người khác nhất định sẽ nhường đường cho ngươi.
Đấu tranh quyền lực thất bại, bị giết, chỉ có thể nói được làm vua thua làm giặc.
Kiếm Các trưởng lão đảo qua mọi người, quan sát ra bọn họ ít nhiều là có chút hối hận, chẳng qua đến vị trí này của bọn họ, hối hận cũng sẽ không nói ra.
Càng không cần thiết nói.
Lúc này, thư ký Lý nhìn laptop bày ở trên bàn một lần, nói: “Ngắt lời một phen, các lãnh đạo, Phó Thanh Dương thỉnh cầu nối mạng.”
“Hắn?” Một vị trưởng lão khác của Bạch Hổ binh chúng tức đến bật cười, “Tự tiện giết hại dòng chính Thái gia, trong mắt không có kỷ luật không có tổ chức, hắn còn dám tới? Hắn có phải hay không tội gì, Nguyên Soái đều có thể đỡ thay hắn?”
Cửu lão và Thái Cầm Hạc tuy có đấu tranh quyền lực, nhưng dù sao cũng là giao tình mấy chục năm, thậm chí một thế kỷ, bản chất là như cây liền cành.
Phó Thanh Dương giết sạch dòng chính Thái gia, không có ai không tức giận.
Đế Hồng khoát tay, “Đã đến rồi, vậy vấn đề của hắn liền cùng nhau xử lý, để hắn tiến vào.”
Máy chiếu trên trần nhà thò ra, chiếu ra chùm tia sáng màu lam huỳnh quang.
Trong chùm tia sáng xuất hiện Phó Thanh Dương âu phục trắng như tuyết, sắc mặt lạnh lùng, giống như thanh kiếm lạnh nhất thế gian.
Hắn nhìn quét cửu lão bên cạnh bàn, ánh mắt càng lạnh hơn.
Đế Hồng trầm giọng nói: “Phó Thanh Dương, cậu là tới phủ thêm ngụy trang chính nghĩa cho hành vi giết hậu nhân Thái Cầm Hạc của mình, hay là tính dùng bình ổn lửa giận của thành viên cơ sở vãn hồi uy vọng tổng bộ để làm trao đổi, trốn tránh tội chết?”
Phó Thanh Dương rất am hiểu thao túng dư luận cùng đàm phán chính trị, điểm ấy bọn họ từng sớm kiến thức.
Đại trưởng lão Thủy Thần cung giọng điệu âm trầm:
“Cậu ở diễn đàn phát bài đăng, bày rõ là muốn đổ lỗi lên trên đầu Thái gia, cho rằng như vậy có thể vãn hồi tổn thất của quan phương? Buồn cười, cái này nhiều nhất khiến cơ sở cảm thấy sảng khoái, thực ra không có chút tác dụng nào, mà cậu giết cả thảy bốn vị trưởng lão, tạo thành tổn thất chỉ dưới Binh Chủ giáo. Cậu chuẩn bị tốt tiếp nhận thẩm phán đi.”
“Các người còn dám thẩm phán tôi? Tôi không ngại noi theo Nguyên Thủy Thiên Tôn.” Phó Thanh Dương mở miệng nói câu đầu tiên, khiến cửu lão cả kinh.
Thời điểm mấu chốt này, thẩm phán tự nhiên là sẽ không, quá mức mẫn cảm.
Đại trưởng lão Thủy Thần cung chỉ là dọa dẫm ngoài miệng, nào ngờ phản ứng của Phó Thanh Dương vượt qua mọi người đoán trước.
Cái này không phải đến đàm phán.
Phó Thanh Dương giọng lạnh lùng: “Thái gia đã xóa tên ở Ngũ Hành minh, thù của Nguyên Thủy báo rồi, nhưng tôi cảm thấy không đủ, chín người các người là đồng lõa, nên trả giá đắt. Tôi không phải tìm các người đàm phán, tôi là đến lật cái bàn.”
Khi nói xong một câu cuối cùng, hắn tựa như sư tử thịnh nộ.
...
Đánh số: Linh cảnh số 7606, thư phòng của Nguyên Soái.
Nguyên Soái mặc quần bò màu đen, giày bộ đội cùng áo sơmi trắng, ngồi ở sau bàn bày đầy truyện tranh, ánh mắt sắc bén đảo qua bốn vị minh chủ.
Bọn họ phân biệt là Khương bang chủ tóc ngắn đỏ rực, tràn ngập khí tức thảo khấu, cung chủ Thủy Thần cung mặc quần áo biểu diễn hoa đán.
Một pho tượng đất hình tượng ông lão râu dài đến ngực, một cái cây giống phát ra ánh sáng xanh lục nhu hòa.
“Tôi không nói lời thừa với mấy người, chuyện hội thẩm phán Nguyên Thủy Thiên Tôn, không cần tôi lắm lời nữa nhỉ?” Phó Thanh Huyên lạnh lùng nói: “Cái chết của Nguyên Thủy Thiên Tôn, khiến cán bộ, thành viên cơ sở đánh mất tín nhiệm đối với Ngũ Hành minh, cũng lộ ra rất nhiều vấn đề bên trong Ngũ Hành minh, quyền lực của thập lão quá lớn rồi, phải cắt bớt!”
Khương bang chủ gọn gàng dứt khoát hỏi: “Cô muốn thế nào?”
“Chờ chút!” Phó Thanh Huyên từ trong túi quần lấy ra tờ giấy nhỏ em trai viết, dựa vào đó đọc: “Một, thành lập một ban ngành tư pháp, chuyên môn phụ trách thẩm phán quan phương hành giả phạm sai lầm, thập lão không có quyền can thiệp kết quả thẩm phán. Hai, mang ban ngành điều tra độc lập ra, giao cho nó quyền giám sát, quyền tài chính. Về sau, thập lão chỉ quản hành chính.”
Trước kia tổng bộ có được quyền lực chí cao, tư pháp, lập pháp, hành chính đều tập trung ở tổng bộ, tập trung ở trong tay mười người.
Thập lão chia cắt toàn bộ Ngũ Hành minh.
Nhưng bây giờ, quyền lực đánh tan tổ chức lại, sẽ không bao giờ một đám người, đồng thời nắm giữ các quyền lực chí cao đó nữa.
Thủy Thần cung chủ nhíu mày nói: “Càn quấy! Tôi không đồng ý!”
“Cô không đồng ý cũng được, vậy tôi liền tuyên bố rời khỏi Ngũ Hành minh, mang Bạch Hổ binh chúng độc lập ra ngoài.” Phó Thanh Huyên không hổ là Thám Báo, dứt khoát lưu loát dán mặt*.
* dùng để chỉ lời nói có lợi cho bản thân trong trò chơi thông qua các phương tiện phi logic