Bạch Hổ vệ đó thở dài: “Sau khi hội thẩm phán kết thúc đã như vậy, nửa chết nửa sống, đối với cái gì cũng không nhấc lên nổi hứng thú, không nhìn thấy đùa giỡn dở hơi, làm việc cũng không thú vị nữa.”
Phó Thanh Dương trầm mặc không nói, xem ra cái chết của Nguyên Thủy, đả kích đối với tên không tim không phổi này rất lớn.
Cũng không kỳ quái, gã này trạng thái sinh hoạt trước kia có thể dùng bốn chữ hình dung: ly quần tác cư (tách đàn).
Trên tâm lý, gã đối với Hạ Hầu gia cũng không có lòng trung thành quá lớn, ngược lại là đám người trẻ tuổi cùng nhau gây dựng sự nghiệp, vào phó bản này, khiến hắn cảm giác được ý nghĩa của đồng bạn cùng bạn bè.
Mà trung tâm của đoàn đội nhỏ không thể nghi ngờ là Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Phó Thanh Dương đi vào văn phòng, gõ gõ bàn làm việc.
“Cốc cốc!”
Hạ Hầu Ngạo Thiên mở mắt ra, nhìn hắn một cái, lại nhắm lại, “Chuyện gì?”
Người ta một khi bãi lạn, cá muối, khí chất cũng trở nên khác hẳn, có loại tư thái siêu nhiên vô ngã vô vật.
“Thay tôi hướng Hạ Hầu gia chủ mượn một món đạo cụ xem bói, cấp Chúa Tể, hôm nay mượn hôm nay trả.” Phó Thanh Dương nói.
“Ồ!” Hạ Hầu Ngạo Thiên lên tiếng, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Phó Thanh Dương không nói một lời rời khỏi, đi tới biệt thự nhà nghèo của Nguyên Thủy.
Trong phòng khách, Phó Tuyết lười biếng tựa vào sô pha, nhắm mắt, hưởng thụ em gái tai thỏ mát xa, nhưng lông mày của cô trước sau là nhíu lại, khuôn mặt u sầu.
Tạ Linh Hi trở về Tạ gia, về sau sẽ không đến nữa.
Nữ Vương thì ở trong phòng, ru rú trong nhà, yên lặng tiêu hóa bi thương.
Nhưng Phó Thanh Dương thật sự lo lắng là Quan Nhã, mất đi người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời, hơn nữa là người yêu nhất, biểu tỷ mấy ngày nay khóa mình ở trong phòng, đã không uống nước cũng không ăn cơm, ngăn cách với đời.
Phó Tuyết cả đời không đáng tin, gần đây hiếm thấy đáng tin được một hồi, không quấy rầy, không an ủi, yên lặng trông con gái.
“Cô ấy còn chưa đi ra?” Phó Thanh Dương ở cao nhìn xuống cô cô.
Phó Tuyết mở mắt ra, phất tay bảo em gái tai thỏ lui ra, thở dài nói: “Để nó một mình đi, cô lúc vừa ly hôn với dượng cháu, lúc đó chẳng phải trạng thái này, cảm thấy sống không có ý nghĩa, sinh hoạt một mảng u ám.”
Phó Thanh Dương lạnh lùng nói: “Nhưng cháu nhớ rõ cô không bao lâu, đã đi bên ngoài ngủ với tiểu thịt tươi.”
Phó Tuyết nhún nhún vai: “Cho nên, trên đời soái ca nhiều như vậy, chung quy sẽ có người có thể mang đến vui vẻ cho ngươi, con người không phải sống vì tình yêu, tình yêu chỉ là gia vị của sinh hoạt, kiếm tiền mới là mục đích cuối cùng của cuộc đời.”
Phó Thanh Dương đột nhiên nói: “Cô bây giờ trở về ôm đùi gia tộc Miller còn kịp.”
Phó Tuyết lườm hắn: “Tài sản của cô đều ở công ty cơ quan, ôm đùi nhà Miller có ý nghĩa gì? Ài, Quan Nhã con bé này tính tình bướng bỉnh quật cường, Nguyên Thủy trở về linh cảnh, không vài năm nó là không thể đi ra khỏi bóng ma, hơn nữa cô bây giờ cũng không quản được nó, nó cũng cấp 5 rồi.”
Cô mặt ngoài rất bình tĩnh, nhưng Phó Thanh Dương nhìn ra, cô cô đối với cái chết của người trẻ tuổi kia cảm thấy rất tiếc hận cùng mất mát.
Phó Tuyết bưng lên trà dưỡng sinh uống một ngụm, “Nói nói cháu đi, cháu cùng cửu lão hoàn toàn xé rách da mặt, tước hai phần ba quyền lực của người ta, đây chính là cục diện không chết không ngừng, không sợ bọn họ ám sát?”
Ví dụ như, mang hành tung, tin tức của Phó Thanh Dương, bán cho Chúa Tể trận doanh tà ác.
Loại thao tác này ở Thiên Phạt thuộc về thao tác thường quy.
“Dưới cấp 9, đến đây chịu chết!” Phó Thanh Dương nhàn nhạt để lại câu này, xoay người rời đi.
Đi ra khỏi tiểu viện, lấy ra điện thoại di động lại gọi điện cho Triệu Thành Hoàng: “Thành Hoàng, thay tôi hướng thái gia của cậu mượn một món đạo cụ quan tinh, cấp Chúa Tể.”
“Được!” Triệu Thành Hoàng lập tức đáp ứng.
4 giờ chiều, Hạ Hầu Ngạo Thiên bảo Bạch Hổ vệ đưa tới một món la bàn bát quái, đạo cụ quan tinh là do Triệu Thành Hoàng tự mình đưa tới, 8 giờ tối đến Tùng Hải.
Phó Thanh Dương thu hồi hai món đạo cụ, một mình tới sân thượng biệt thự.
Hắn ở mặt trái lá bùa giấy vàng viết xuống: Xác suất hồi sinh Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Dán ở mép la bàn bát quái.
...
Khách sạn Hảo Âm Nhạc.
Trong phòng lớn cuối hành lang, Chỉ Sát cung chủ toàn thân váy đỏ ngồi ở trước bàn trang điểm, bàn tay trắng nõn cầm cây lược gỗ, hát ca dao nhẹ nhàng, tao nhã chải đầu.
“Ting!”
Điện thoại di động đặt ở mặt bàn vang một lần.
Cô đặt lược xuống, cầm lấy điện thoại di động xem tin nhắn.
“Phó Thanh Dương: Hội nghị qua điện thoại, gửi link cho cô.”
Chỉ Sát cung chủ nhếch khóe miệng, mở ra phần mềm nói chuyện phiếm.
Trước đồng ý Phó Thanh Dương xin kết bạn, tiếp theo thu được đường link đối phương gửi đến.
Cô nhấn vào đường link, giao diện điện thoại di động chuyển tới hội nghị qua điện thoại.