Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 2190 - Chương 2190. Đăng Ký Thợ Săn (1)

Chương 2190. Đăng ký thợ săn (1)
Chương 2190. Đăng ký thợ săn (1)

Cửa thang máy mở ra, ngoài thang máy là ba cánh cửa chống trộm, mỗi tầng ba căn hộ.

Annie mở điện thoại di động xác nhận một phen biển ở cửa, sau đó gõ vang cửa phòng 401.

“Cốc cốc!”

Theo tiếng đập cửa, cửa chống trộm mở ra, một đứa bé trai bảy tám tuổi thò đầu ra, trong khe cửa đồng thời truyền ra tiếng phụ nữ răn dạy bén nhọn:

“Lão nương trả tiền cho mày đi học, mày đều học đến trên thân chó rồi? Một môn đạt tiêu chuẩn cũng không có, giáo viên nói mày gần đây đi lại gần gũi với đám lưu manh, còn xây dựng một cái liên minh phản hắc bạch (có khả năng là chống lại người da đen da trắng), mẹ kiếp, mày nếu không muốn đi học, thì tới cửa hàng làm việc cho lão nương, hoặc là cút về nước.”

Trong tiếng răn dạy bén nhọn của người phụ nữ, cậu bé giọng giòn tan nói: “Các người tìm ai?”

Nó nói là tiếng Quảng.

Annie quay đầu nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, khuôn mặt trắng nõn tràn ngập dấu chấm hỏi.

Tiếng Quảng tôi cũng không hiểu nha... Trương Nguyên Thanh ép ra nụ cười, nói: “Lôi hầu*, chúng tôi là tới thuê phòng, đã từng nộp tiền đặt cọc.”

* đọc là Léi hóu, chào hỏi trong tiếng Quảng, thường hay bắt gặp trong những bộ phim Hong Kong

Cậu bé quay đầu hướng về phía sau hô lên: “Mẹ, khách trọ của mẹ đến rồi.”

Tiếng răn dạy lập tức dừng lại, tiếp theo là giọng phụ nữ bén nhọn: “Đưa khách vào.”

“Mẹ em là đang dạy dỗ em sao?” Trương Nguyên Thanh cười xoa cái đầu quả dưa của cậu bé.

“Đang dạy chị em.”

Cậu bé mở cửa ra, lon ton trở về phòng khách.

Trương Nguyên Thanh dẫn Annie tiến vào phòng, đánh giá xung quanh, nơi này phòng khách rất rộng rãi, khoảng ba mươi mét vuông, phong cách trang trí là kiểu Trung điển hình, trên tường treo tranh thuỷ mặc, góc phòng khách bày chậu hoa, cậu bé ngồi ở trên sô pha ăn khoai chiên, xem phim hoạt hình.

Phương hướng phòng ngủ, một người phụ nữ đi dép lê, mặc váy ngủ đi ra, cô xương gò má hơi cao, ngũ quan thật ra rất xinh đẹp, nhưng làn da vàng như nến cùng nét bực bội trên khuôn mặt, khiến cô thoạt nhìn sớm bước vào tuổi mãn kinh.

Người phụ nữ đánh giá Annie cùng Trương Nguyên Thanh, khi nhìn thấy Annie, đầu lông mày khẽ nhíu lại.

Cô nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, lạnh lùng nói:

“Đến từ đại lục?”

Bực bội, không vui, khi nhìn thấy Annie, cảm xúc mất hứng càng thêm nghiêm trọng, A, cảm xúc không có lúc nào không ở trạng thái phẫn nộ, dì can hỏa có chút vượng nha, không đúng, dì sẽ không là Hỏa Sư chứ... Trương Nguyên Thanh vừa cảm ứng cảm xúc của đối phương, vừa ở trong lòng lẩm bẩm.

“Tôi là người Tùng Hải.” Trương Nguyên Thanh trả lời: “Trên tư liệu có ghi.”

Bà chủ nhà gật gật đầu, chỉ chỉ sô pha, “Ngồi trước đi.”

Nói xong, cô quay mặt về phía cậu bé, bàn tay vỗ một phát lên cái đầu của dưa của nó, quát: “Cả ngày chỉ biết xem phim hoạt hình, giống y chị mày, không có một chút tiền đồ, đi rót trà.”

Cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà tắt TV.

Cậu bé tựa như bị gõ quen rồi, bật người một cái trượt xuống khỏi sô pha, chạy tới bên máy nước uống rót cho Trương Nguyên Thanh cùng Annie hai cốc nước, lon ton vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Áp lực thật lớn, mặc kệ là làm chủ cho thuê nhà hay làm mẹ... Trương Nguyên Thanh nhấp một ngụm nước.

Bà chủ nhà vuốt phẳng váy ngủ, ngồi xuống ở đối diện hai người, giống như HR công ty top 500 toàn cầu, vừa đánh giá, vừa nói:

“Nói thật, nhìn thấy cậu dẫn theo một cô gái nước ngoài, tôi đã không muốn cho thuê phòng. Tôi cũng không phải kỳ thị, chủ yếu là sinh hoạt khác nhau, văn hóa khác nhau, thường thường liền ý nghĩa phiền toái, tôi càng muốn cho đồng hương thuê phòng hơn.”

Trương Nguyên Thanh cảm ứng một phen cảm xúc của cô, bà chủ nhà khi nói đến “Tôi cũng không phải kỳ thị”, cảm xúc là rõ ràng kỳ thị cùng mâu thuẫn.

Đây là trong truyền thuyết, ta chán ghét hai loại người, một loại là người kì thị chủng tộc, một loại khác là nigga? Trương Nguyên Thanh yên lặng lẩm bẩm.

Trương Nguyên Thanh thở dài nói: “Nói thật, tôi là lần đầu tiên đến liên bang Tự Do, nhìn thấy trên đường đều là chocolate đen chocolate trắng, cả người khó chịu, chỉ có đến nơi này mới cảm giác thoải mái, tựa như về tới nhà.”

Nói xong câu đó, hắn cảm ứng được cảm xúc nóng nảy của bà chủ nhà có thể thả lỏng, sinh ra tán đồng thật lớn.

Thái độ của bà chủ nhà quả nhiên có chuyển biến tốt, nói:

“Như vậy đi, tôi hỏi cậu mấy vấn đề, lại quyết định có cho thuê phòng hay không.”

Trương Nguyên Thanh gật đầu: “Ngài nói.”

Đối với bà chủ nhà cẩn thận, Trương Nguyên Thanh hoàn toàn có thể lý giải, Annie ở trên đường từng phổ cập khoa học cho hắn một ít “phong thổ” của New York.

Pháp luật New York cực kỳ bảo hộ khách trọ, khách trọ là quần thể yếu thế, bởi vậy bọn ở lỳ không trả tiền cùng bọn trộm đồ trong phòng chỗ nào cũng có.

Giống bà chủ nhà tình huống như vậy, chủ yếu phòng bị là bọn ở lỳ không trả tiền, ví dụ như, nộp một tháng tiền thuê nhà, sau đó lại ở trong phòng không đi, chủ cho thuê nhà muốn đuổi người, liền cực kỳ phiền toái.

Hết chương 2190.
Bình Luận (0)
Comment