Mấy tên biker cười phá lên, nhanh chóng đi xa.
Bóng rổ lăn rồi lăn, lăn đến giữa đường.
Tào Siêu khẩn trương, vội đứng dậy đi nhặt.
Trương Nguyên Thanh ven đường nhíu mày, hắn cảm ứng ra tên biker kia là cố ý, trong cảm xúc xen lẫn trả thù, khoái ý, còn có ác ý trắng trợn.
“Bim bim ~” Một chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng lái đến, đứa nhỏ đột nhiên toát ra khiến tài xế bất ngờ không kịp phòng bị, điên cuồng ấn còi.
Cả người Tào Siêu run lên, bị dọa ngẩn ra ở tại chỗ.
Nơi xa, trước quầy hàng bán đồ ăn vặt, một thiếu nữ tóc dài kêu lên chói tai: “Tào Siêu, trở về...”
Cô vứt đồ ăn trong tay, xông lên như điên, nhưng khoảng cách quá xa, căn bản không kịp cứu người.
Ngay tại lúc cô tuyệt vọng, bỗng nhiên thấy một bóng người nhảy lên, vậy mà lại vượt ở trước xe hơi màu đen, nhấc Tào Siêu lên, cũng nhanh chóng lui về phía sau.
Xe lao như bay sát qua bên người hắn.
Trương Nguyên Thanh xách cậu bé lui về bên đường, đồng thời liếc cô gái trẻ chạy vội đến, rõ ràng thấy tóc cô dựng thẳng lên như điện giật, hồ quang mắt thường khó phân biệt nhảy lên ở ngoài thân.
Nhưng ở sau khi thấy em trai được cứu, tóc cô gái trẻ lập tức hạ xuống, hồ quang nhảy lên ngoài thân theo đó tán đi.
Quả nhiên là Lôi Pháp Sư, chẳng qua hẳn là chưa tới giai đoạn Thánh Giả, ý thức chiến đấu, năng lực ứng biến cũng không quá ổn... Trương Nguyên Thanh nhìn thấy hết, trong lòng có phán đoán.
Hắn chuyển sang bắt đầu đánh giá dung mạo cô gái trẻ, mái tóc đen dài thẳng đẹp mắt, mặc là đồng phục trường học tư nhân, áo sơmi nhạt màu phối hợp áo dệt kim cổ chữ V trắng nõn, cổ áo cài nơ con bướm màu đen.
Hạ thân là một cái váy dài, đôi chân cô gái trẻ thẳng tắp thon dài, da thịt căng, tràn ngập sức sống thanh xuân.
Ngũ quan của cô cực kỳ tinh xảo, mặt trái xoan điển hình, khóe mắt hơi xếch lên, lộ ra một vẻ đẹp phô trương sắc bén, khí chất có chút giống Khương Tinh Vệ, vừa thấy là biết loại hình tính tình không tốt cho lắm.
Cô gái trẻ đứng ở trước mặt Trương Nguyên Thanh, không nói hai lời đoạt lấy em trai, đầu tiên là khẩn trương kiểm tra một lần, sau khi xác định không bị thương, vỗ một phát lên cái đầu quả dưa của cậu bé, lông mày lá liễu dựng lên:
“Nói cho mày bao nhiêu lần rồi, qua đường phải nhìn xe, cái đồ óc bã đậu, đầu óc nếu không dùng lão nương vặt xuống thay mày.”
Giọng điệu tuy hung hăng, nhưng giọng cô gái thanh thúy như chim vàng anh, có thể khiến người ta xem nhẹ sự hung hãn trong giọng nói.
Cô nói một câu, gõ đầu một cái, Tào Siêu đáng thương vốn là không khóc, bị đánh cho phát khóc.
Gặp loại chuyện này, nên cho đứa nhỏ an ủi cùng quan tâm, mà không phải gõ đầu, đương nhiên, cô là Lôi Pháp Sư, làm tròn chính là Hỏa Sư, làm như vậy cũng không bắt bẻ gì được... Trương Nguyên Thanh túm Tào Siêu khóc hu hu ra, nói:
“Đừng đánh nó nữa, nó vẫn là trẻ con.”
Cô gái trẻ theo bản năng dựng thẳng lông mày, nhưng lại cứng rắn nhịn xuống, nhìn Trương Nguyên Thanh, giọng điệu chân thành:
“Cảm ơn! Cảm ơn anh đã cứu em trai tôi, tôi nợ anh một cái nhân tình, về sau có cái gì cần hỗ trợ, cứ tìm tôi.”
Cô vừa rồi là dẫn em trai đi ra ngoài mua đồ ăn vặt, mua rồi mua, liền quên mất em trai.
Nếu không có hảo hán trượng nghĩa ra tay, em trai đáng thương đã táng thân dưới xe, hưởng thọ hàng đơn vị.
Cọp cái trong nhà sẽ ăn sống nuốt tươi cô.
Ồ, mình phát hiện Lôi Pháp Sư so với Hỏa Sư có thể khống chế cảm xúc tốt hơn, tuy nóng nảy, nhưng sẽ không bị cảm xúc khống chế... Trương Nguyên Thanh cười nói: “Nhấc tay mà thôi, coi như là đáp lễ trà chiều ngày hôm qua, tôi rất thích Đường Bất Súy mẹ cô làm.”
Cô gái liếc một lần Annie đeo khẩu trang cùng kính râm, lại nhìn Trương Nguyên Thanh, bừng tỉnh đại ngộ: “Anh chính là khách thuê nhà mới.”
Trương Nguyên Thanh cười gật đầu, sau đó trầm giọng nói:
“Vừa rồi mấy tên lái xe máy kia, hình như là cố ý hướng về phía Tào Siêu.”
Nghe vậy, cô gái trẻ nghiến hàm răng trắng, “Tôi biết bọn hắn là ai, mấy con lợn da trắng trong trường học, chuyên môn đối nghịch với Liên Minh Phản Hắc Bạch chúng tôi. Lần trước bị tôi hung hăng sửa chữa một trận, thế mà chạy tới trả thù người nhà của tôi, lão... Tôi muốn lột da bọn hắn.”
Lại xuất hiện rồi, Liên Minh Phản Hắc Bạch... Mâu thuẫn vườn trường tăng lên đến trả thù người nhà, có chút quá phận rồi... Trương Nguyên Thanh xoa đầu Tào Siêu, an ủi:
“Đợi lát nữa tới phòng anh lấy đồ ăn vặt, đừng khóc nữa.”
Tào Siêu quả nhiên không khóc nữa, sụt sịt dừng lại.
Cô gái kéo tay em trai, nói: “Tôi dẫn nó về nhà rửa mặt.”
Hai chị em dắt tay tiến vào tòa nhà trọ gạch đỏ, vào thang máy quay về lầu bốn, mở khóa cửa chống trộm vân tay.
Tới gần giờ cơm, bà chủ nhà ở phòng bếp làm đồ ăn, Tào Khánh đứng đầu một nhà ngồi ở bên bàn ăn uống trà, thấy bộ dáng khóc sụt sịt của con trai, nhất thời nhíu mày, răn dạy con gái:
“Con lại đánh nó?”
“Không phải!” Tào Thiến Tú hừ nói: “Con trai ba thiếu chút nữa bị xe đâm chết.”