“Khuôn mặt này của anh khó coi, em muốn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn.” Cô nhíu mày nói.
Trương Nguyên Thanh liền biến trở về mặt mình, cười nói: “Nhớ anh rồi?”
Quan Nhã cười mỉm nói: “Không thể nhớ anh, vừa nghĩ tới anh tất cả đều là hình ảnh bị làm nhòe!”
Cô thay đổi cái tư thế thoải mái, ghé vào mép bồn tắm lớn, hừ hừ nói: “Tiểu tử thối, nhiều ngày như vậy mới gọi video, có phải nghề nghiệp Ái Dục ở New York khiến anh lưu luyến quên về hay không?”
Trương Nguyên Thanh liền nói với cô tình hình mấy ngày qua, nói tới nhiệm vụ thợ săn tiền thưởng, nói tới gia đình bà chủ nhà, hàn huyên nửa giờ, Quan Nhã chuẩn bị tắm vòi sen mới tắt máy.
Thừa dịp bạn gái chính quy đi tắm rửa, Trương Nguyên Thanh lại gọi video cho dì ma pháp.
Trong video, Tiểu Viên khuôn mặt trắng bóc, ngũ quan xinh đẹp xuất hiện ở trong tầm mắt của Trương Nguyên Thanh.
Cô thành thục xinh đẹp quyến rũ, phong thái như trước, nhưng trên mặt có thêm một mảng sầu bi nhàn nhạt, giống như đinh hương sau cơn mưa.
Đoàn đội khách sạn bị diệt, giống như một vết thương khó có thể khép lại, ở lại đáy lòng của cô. Lúc này, chúng ta nên cảm tạ thời gian, bởi vì nó có thể xoa dị tất cả đau thương.
“Anh nhớ em, nhưng lại không dám nhớ em.” Giọng điệu cùng ánh mắt của Trương Nguyên Thanh đều có thể nói là dịu dàng.
Tiểu Viên thanh âm khinh mà đạm, “Vì cái gì?”
“Bởi vì vừa nhớ em, liền tất cả đều là hình ảnh bị làm nhòe.” Trương Nguyên Thanh nói.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo kia nhất thời như tuyết mùa xuân tan rã, có thêm một phần nhu tình.
“Ở nước ngoài thế nào?” Tiểu Viên xét cho cùng không phải Quan Nhã, không có cách nào đua xe với hắn.
Trương Nguyên Thanh liền mang việc nhà vừa rồi, từng thứ một lặp lại một lần.
Tiểu Viên kiên nhẫn nghe, chờ hắn nói xong, cũng mang tình hình gần đây của mình nói cho tình lang, cô cùng Khấu Bắc Nguyệt bây giờ định cư Tùng Hải, trở thành người cung cấp thông tin cho Phó Thanh Dương.
Bọn họ nay là kẻ báo thù trong bóng tối, truy tìm tung tích Nam phái cùng Ám Dạ Mân Côi.
“Bắc Nguyệt trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, cũng trầm mặc hơn rất nhiều, em rất vui nhìn thấy hắn trưởng thành, tuy là lấy phương thức này.” Tiểu Viên thấp giọng thở dài.
Hàn huyên hơn mười phút, video trò chuyện ở trong Trương Nguyên Thanh sâu sắc thâm tình thổ lộ kết thúc.
Cuối cùng, hắn gọi video cho Chỉ Sát cung chủ.
Khác với Quan Nhã cùng Tiểu Viên khác, bên kia là nháy mắt đã bắt máy, Trương Nguyên Thanh thấy một chiếc váy đỏ xuất hiện ở trong màn hình, cung chủ chống cằm, mắt cong cong chăm chú nhìn camera.
“Nha, chị vừa định gọi điện thoại cho cậu đấy, chúng ta có tính là lòng có Linh Tê hay không?”
Trương Nguyên Thanh liếc xéo đôi mắt cong cong dưới mặt nạ, hừ nói:
“Cung chủ, chúng ta người ngay không nói tiếng lóng...”
“Chị biết cậu muốn ngủ chị.”
“?” Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, cả giận nói: “Bớt nói chêm chọc cười với tôi, tôi có chính sự.”
Nói xong, không cho cung chủ cơ hội tiếp tục đùa giỡn, hắn hỏi:
“Quyển trục truyền tống kia của chị, có phải hội trưởng Bán Thần của Công Hội Thương Nhân cho hay không?”
“Không phải, mẹ cậu cho.” Cung chủ thoải mái thừa nhận.
Mẹ tôi cho cái cứt chó, rốt cuộc ai mới là bà ấy đẻ ra... Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói:
“Tôi gần đây đang điều tra Trần Thục, có chút manh mối rồi. Tôi hỏi chị, lúc trước bệnh đau đầu của tôi phát tác, Trần Thục mang tôi đi nước ngoài khám bệnh, có phải hướng Công Hội Thương Nhân xin giúp đỡ hay không?”
Cung chủ cười nói: “Chính cậu đã có đáp án.”
Trương Nguyên Thanh nghĩ một chút, nói: “Cho nên Tế Thế Xã Trần Thục quản lý, ông chủ phía sau màn là hội trưởng Công Hội Thương Nhân.”
Cung chủ gật gật đầu.
Trương Nguyên Thanh thở dài: “Tôi biết rồi.”
Cho nên mẫu thân sẽ quen biết ngài Bill của Công Hội Thương Nhân, cho nên ngài Bill đối với hắn vẫn luôn mang thiện ý, Da Người Hoàn Mỹ cũng bán cho hắn.
Bây giờ ngẫm lại, quả thật không hợp lý, khi đó tuy hắn đã bộc lộ tài năng, nhưng dù sao chỉ là Siêu Phàm cảnh, cho dù Công Hội Thương Nhân muốn đầu tư hắn, cũng không có khả năng trực tiếp đầu tư một món đạo cụ loại nhân quả.
Hội trưởng chẳng những cùng Trương Tử Chân là quen biết cũ, thậm chí còn là ông chủ của Trần Thục.
Công Hội Thương Nhân cùng nhà hắn sâu xa, so với trong tưởng tượng càng sâu hơn.
...
Nhoáng lên một cái ba ngày trôi qua.
Người khác sáng sớm là bị đồng hồ báo thức đánh thức, Trương Nguyên Thanh sáng sớm là bị tiếng bà chủ nhà cãi nhau đánh thức.
Tung chăn, chân trần đi đến ban công, mới phát hiện tối hôm qua đã quên đóng cửa sổ.
Trương Nguyên Thanh thò đầu ra, thấy bà chủ nhà đang cãi nhau với ông chủ, bà chủ quán ăn sáng dưới lầu, lấy một địch hai, thoải mái có thừa. Cô mặc váy ngủ, chống hông, nước miếng bay tứ tung, là một phong cảnh đẹp đẽ của phố người Hoa.
Đây đã là lần thứ tư Trương Nguyên Thanh nhìn thấy bà chủ nhà cùng hàng xóm láng giềng cãi nhau, mới đầu hắn còn sẽ chú ý một chút nguyên nhân cãi nhau, về sau phát hiện bà chủ nhà cãi nhau căn bản không cần nguyên nhân.