“Cũng không có ý kiến gì!” Tào Khánh nhún nhún vai, “Sở cảnh sát vĩnh viễn sẽ chỉ nói cho cậu, vụ án còn đang điều tra và giải quyết, không thể trả lời. Thật ra từ nửa tháng trước, phố Wall đã lục tục có người bị hại, đến ngày hôm qua đã có mười một vụ, người bị hại cả thảy mười bảy người. Nhưng chết đều là Hoa kiều, cho nên truyền thông chỉ nhắc một lần, chưa đưa tin rộng, cũng chưa tổ chức lại cho sở cảnh sát áp lực.”
Một vụ án giết người liên hoàn ác tính, Trương Nguyên Thanh lại hoàn toàn chưa nghe nhiều. Đương nhiên, hắn một tuần gần đây đi sớm về muộn, bận làm nhiệm vụ, tinh lực không ở phố người Hoa, hơn nữa cũng không xem bản tin, báo chí New York, tin tức khó tránh khỏi lạc hậu.
Tiếp đó chính là, phố người Hoa ở Hạ Thành đầu phía nam đảo Manhattan, hơn bốn mươi khu phố, dân cư tiếp cận 200.000, nếu phân tán ra, chia đều ba con phố một vụ án.
Không cố ý chú ý, thì rất dễ dàng xem nhẹ.
Nhưng dù sao cũng là án giết người liên hoàn, “vô thanh vô tức” như vậy, đủ để nói rõ truyền thông không bận tâm.
Tào Khánh bỗng nhiên hạ giọng, “Tôi nghe nói, là có Mao Sơn dã đạo sĩ ở phố người Hoa luyện cương thi.”
Trương Nguyên Thanh phối hợp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Có chứng cứ không?”
Thanh âm Tào Khánh càng thấp hơn, nói:
“Tôi có mấy người bạn có quan hệ ở sở cảnh sát bên kia, tìm hiểu được tin tức là, những người chết đó toàn thân biến thành màu xanh, móng tay đen sì, không phải thi thể bình thường. Cấp trên sở cảnh sát hạ tử lệnh, thi thể án giết người liên hoàn một khi phát hiện, ngay trong đêm nhất định phải thiêu hủy, không thể giữ lại. Sở cảnh sát phố Haas cậu biết chứ, sở cảnh sát kia cách 6 km, pháp y bên trong làm trái mệnh lệnh, kiên trì muốn giữ lại xác giải phẫu, kết quả bị cương thi thi biến giết, hút khô máu mà chết. Chuyện này là cơ mật, cậu đừng truyền ra ngoài.”
“Còn cơ mật cơ.” Tào Thiến Tú bưng hai chén trà đi tới, cười khẩy, “Nếu cơ mật, ba sao có thể biết? Cương thi? A, vậy ba muốn mua mấy cân gạo nếp trấn ở nhà hay không?”
Trương Nguyên Thanh quay đầu nhìn về phía Tào Thiến Tú.
Cô gái ra vẻ khinh thường, nhưng trong ánh mắt hiện lên một phần ngưng trọng.
Tào Khánh có chút xấu hổ ho khan một tiếng, hô: “Uống trà uống trà.”
Cơm tối rất nhanh làm xong, Trương Nguyên Thanh cùng cả gia đình chủ nhà ngồi ở bên bàn ăn ăn cơm nói chuyện phiếm —— Bà chủ nhà không thích Annie, cũng không mời cô ăn cơm.
Cân nhắc đến khẩu vị Trương Nguyên Thanh, bà chủ nhà tối nay làm hai món ăn Tùng Hải —— Măng hầm dầu cùng bánh bao chiên súp gà*.
* bánh bao chiên - Shengjian - một loại bánh bao có nước súp ở bên trong. Lớp vỏ bên ngoài làm từ bột mì, dai dai giống với vỏ sủi cảo, xiaolongbao... Tuy nhiên, một nửa mặt bánh được áp chảo, nửa còn lại là hấp. Thường có nhân thịt lợn nhưng đôi khi cũng có thêm nhân thịt gà, tôm, cua... Nhân bánh còn có phần gelatin đặc biệt, được làm từ nước thịt làm đông thành thạch, dưới tác động nhiệt trong quá trình nấu, sẽ tan ra, trở thành phần nước súp lỏng bên trong. Đây là đặc sản Thượng Hải - cũng chính là Tùng Hải hay được nhắc tới trong bộ truyện này.
Tào Khánh nếm miếng bánh bao, liên tiếp nhíu mày:
“Oh my god, em sao có thể bỏ nhiều dầu như vậy, em là muốn đưa tới quân đội liên bang Tự Do sao?”
Bà chủ nhà chưa nghe hiểu, “Cái quái gì thế, thích ăn hay không?”
Tào Khánh thất vọng nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói: “Món ăn này tôi không tính ăn.”
“Vì sao?” Tào Khánh hỏi.
Trương Nguyên Thanh vẻ mặt nghiêm túc: “Bởi vì tôi không muốn trong dạ dày tích quá nhiều dầu, thế này sẽ đưa tới quân đội liên bang Tự Do*.”
* đá xéo Mỹ hay tấn công các quốc gia có trữ lượng dầu lớn
Tào Khánh ôm bụng cười to, “Thú vị, quá thú vị rồi, Tiểu Trương, trình độ kể chuyện cười của cậu hoàn toàn có thể so sánh với tôi rồi.”
Tào Thiến Tú, bà chủ nhà vẻ mặt mờ mịt, như nhìn kẻ ngốc nhìn hai người.
Ăn xong bữa tối, Trương Nguyên Thanh vào khuê phòng của Tào Thiến Tú.
Ở dưới yêu cầu của bà chủ nhà, cửa phòng mở ra, đối diện phòng khách.
Hai người ngồi ở trên sô pha phòng ngủ, trên bàn tròn thủy tinh mở ra sách giáo khoa, Tào Thiến Tú lạnh lùng nói:
“Tôi hoài nghi anh không phải Thám Báo.”
Trương Nguyên Thanh bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vì sao nói như vậy?”
“Bởi vì Thám Báo nghiêm túc nghe không hiểu chuyện cười nát bét đó của ba tôi.” Tào Thiến Tú nói.
Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, trình độ kể chuyện cười đen tối của cô cũng không thua ba cô.
Trương Nguyên Thanh liếc phòng khách một cái, sau đó nói:
“Cô chỉ là muốn lẩm bẩm một phen, mà không phải thật sự hoài nghi, cô tính ở trong nhiệm vụ thí luyện kế tiếp quan sát kỹ năng, chiến lực của tôi. Những thứ này là quan sát của tôi.”
Tào Thiến Tú khẽ gật đầu, đưa ra câu trả lời công bằng: “Thuật Quan Sát của anh rất chuẩn, như vậy, bây giờ nói một chút nhiệm vụ thí luyện lần này, anh biết án giết người liên hoàn ở phố người Hoa không?”