Cấm chế Tật Phong Giả cũng không thể đánh vỡ, lại bị một linh cảnh hành giả xa lạ, thoải mái như vậy một kiếm phá vỡ rồi.
Hắn là ai?
Cú quay xe này khiến thành viên Liên Minh Phản Hắc Bạch bất ngờ không kịp phòng bị, nhưng sau đó dâng lên kinh hỉ cùng kích động, bao trùm qua mờ mịt cùng nghi hoặc.
Tiếng hoan hô phấn chấn ầm ầm dựng lên, trái tim treo lên của các thành viên bang phái, rốt cuộc ở lúc này hạ xuống.
Không có cấm chế bao phủ, Phong Thần chấp sự có thể thoát ly nguy cơ.
“Hắn, làm như thế nào? Hắn chỉ là Thám Báo cấp 2 mà...” Công Chúa Bạch Tuyết che cái miệng nhỏ nhắn, vừa kinh hỉ vừa kích động.
Tào Thiến Tú hít sâu một hơi, nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: “Lúc này còn tin tưởng hắn là Thám Báo cấp 2, chính là vấn đề chỉ số thông minh.”
Thành viên khác của tổ 6 yên lặng gật đầu.
Trong phòng ngủ phủ kín mảnh vỡ đồ gia dụng, giấy tờ, hỗn độn không chịu nổi, Trương Nguyên Thanh lạnh lùng nhìn quanh, thấy thanh niên tay cầm roi sét, đứng dựa vào tường, mặc trang phục tác chiến Nano, có một mái tóc quăn đẹp trai.
Thanh niên bề ngoài cực kỳ xuất sắc này, bởi vì mất máu quá nhiều ý thức đã hoảng hốt, ngực hắn máu chảy ròng ròng, bụng, cổ, đùi các chỗ, trải rộng vết thương máu chảy đầm đìa.
Tường Gió mỏng yếu che ở trước người hắn, thay hắn đỡ vô số lần viên đạn cùng dao găm công kích.
Một bên khác của phòng ngủ là người đàn ông trung niên đầu hói, trong tay kéo một cái màn thủy tinh, trên người khoác giáp mây, cầm một khẩu súng ngắn.
Ở bên cạnh hắn lơ lửng một thanh dao găm.
Linh thể kia ở trong mắt Trương Nguyên Thanh không chút che giấu, là một người trung niên vẻ mặt âm trầm, khuôn mặt phương đông, ngũ quan đặc thù thoạt nhìn giống người địa khu Hoa Bắc.
Một kẻ bị nhập, một kẻ linh thể xuất khiếu, mình một ngụm có thể nuốt cả đôi... Trương Nguyên Thanh mắt thấy Phong Thần Chi Dực muốn vung roi sét về phía mình, lập tức nói:
“Tôi là Kiếm Khách Liên Minh Phản Hắc Bạch mới chiêu mộ, đến cứu anh.”
Phong Thần chấp sự vẻ mặt hoảng hốt, động tác vung roi khựng lại một cái, trong đôi mắt ảm đạm kia phát ra ánh sáng.
Trương Nguyên Thanh lấy ra một ống sinh mệnh nguyên dịch ném qua, không quên dặn dò: “Tiêm vào nửa ống, đừng hơn.”
Hơn là tôi đau lòng.
Đợi sau khi Phong Thần Chi Dực tiếp nhận, Trương Nguyên Thanh xoay cổ tay, hướng tới người đàn ông đầu hói chém ra kiếm khí.
Đạo cụ này là hắn sớm từ trong kho hàng bang phái của Phó Thanh Dương mượn được, công năng duy nhất chính là vung ra kiếm khí có thể so với Kiếm Khách cấp 5, đối với Kiếm Khách cấp 5 mà nói, đạo cụ này giống như gân gà.
Nhưng rất thích hợp hắn mượn để sắm vai Kiếm Khách.
“Phốc!”
Kiếm khí đảo qua cổ người trung niên đầu hói, bị dây leo khởi động hào quang xanh lục cản một lần, nhưng giây tiếp theo, hào quang xanh lục tán loạn, đầu lăn lông lốc, kiếm khí sắc bén dư thế chưa yếu đi, chém ra trên bức tường phía sau vết kiếm thật sâu.
Chỗ cổ trống rỗng phun trào ra dòng suối máu, bắn lên trần nhà.
Thi thể không đầu ngửa ra sau ngã xuống, hai ánh sao sáng lên, tiếp đó biến mất.
Hai tên Tinh Quan rút lui, không thử săn giết Phong Thần Chi Dực nữa, có thể là nhiệm vụ hoàn thành không muốn dây dưa, cũng có thể là kiêng kị Kiếm Khách Thánh Giả cảnh.
Dù sao Chấn Sát của Kiếm Khách có thể khắc chế tà ma, linh thể.
Phong Thần Chi Dực khẩn trương, mang nửa ống chất lỏng màu vàng còn lại ném trả Trương Nguyên Thanh, ôm ngực đang khép lại, nhảy ra khỏi cửa sổ, nói:
“Đừng để bọn hắn chạy, mau đuổi theo!”
“Đuổi cái gì?” Trương Nguyên Thanh thản nhiên nói: “Anh có thể thấy linh thể? Hay là nói có thể nhìn thấu Dạ Du? Phong Thần Chi Dực chấp sự, anh có thể giữ được mạng đã là vạn hạnh. Tôi nếu là anh, tôi liền ở tại chỗ tu dưỡng, tiếp tục chiến đấu chỉ còn đường chết.”
Phong Thần Chi Dực dựa vào bên tường, không cam lòng mở miệng ngập ngừng, cuối cùng dựa vào tường chậm rãi trượt xuống, suy sụp mà ngồi.
Hai ánh sao ở không ngừng lóe lên ở khu nhà ở, rất nhanh rời khỏi phố người Hoa.
New York ban đêm lấp lánh sáng ngời, đèn nê-on đẹp đẽ nhiều màu, xe như nước chảy không ngừng, hai linh thể phiêu phiêu đãng đãng phi hành tầng trời thấp, rời phố người Hoa càng lúc càng xa.
Đúng lúc này, phía trước cuồng phong gào thét, một bóng người từ trong đêm đen lướt đến.
Đó là một thanh niên ngũ quan bình thường, mặc áo thun cùng quần bò giá rẻ, đeo một đôi bao tay nửa ngón màu xanh thẳm.
Phong Pháp Sư? Nhân viên tuần tra của Thiên Phạt?
Hai tên Tinh Quan liếc nhau, yên lặng đi vòng ra khỏi Phong Pháp Sư ập tới trước mặt, ý đồ lặng yên không một tiếng động rời khỏi.
Đột nhiên, thanh niên ngũ quan bình thường xoay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm hai tên Tinh Quan, hốc mắt chợt toát ra năng lượng tối đen đặc sệt, cười nói: “Hai vị, chờ đã lâu.”