“Vài ngày kế tiếp, anh sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà suy yếu, đây là điều đạo cụ trị liệu không thể khôi phục, tôi sẽ kê thuốc tẩm bổ thân thể cho anh, giảm giá 20% cho anh, không thể nhiều hơn nữa.”
“Cảm tạ!” Phong Thần Chi Dực gật gật đầu, hướng ánh mắt về phía Trương Nguyên Thanh: “Cậu là...”
“Hắn, hắn là thành viên mới của tổ 6...” Y Lâm Thánh Thủ ngập ngừng nói, ánh mắt nhìn về phía Trương Nguyên Thanh có chút phức tạp.
Đây là một cao thủ!
Tào Pháp Quan thế mà nhặt được một Thám Báo giai đoạn Thánh Giả, nhìn từ cường độ công kích hắn dễ dàng chém vỡ cấm chế, hiển nhiên còn mạnh hơn Hoàng Phong Quái chấp sự.
“Tổ viên mới của tổ 6?” Phong Thần Chi Dực ngẩn ra, “Thám Báo suy luận ra mục tiêu Thần Dạ Du tìm kiếm, che mắt tầm nhìn đó? Khó trách.”
Hắn lộ ra vẻ mặt giật mình: “Khó trách liếc một cái có thể phân tích ra chân tướng, cậu là Kiếm Khách.”
Trương Nguyên Thanh mặt lạnh lùng, duy trì nghiêm túc cùng đứng đắn một tên Thám Báo nên có, nói:
“Đừng nghĩ mai phục Tinh Quan, đây là hành vi rất ngu xuẩn, anh đối với hắn hoàn toàn không biết gì cả, mà Tinh Quan đối với các người rõ như lòng bàn tay.”
Nói xong, ở trong cái nhìn chăm chú của Y Lâm Thánh Thủ, Phong Thần Chi Dực cùng Hoàng Phong Quái, nhảy ra ngoài cửa sổ, liên tục giẫm lên cục nóng điều hòa, vững vàng hạ xuống đất.
Tiếp theo ở trong ánh mắt tò mò của các thành viên, ở trong ánh mắt phức tạp của Tào Thiến Tú, Công Chúa Bạch Tuyết các thành viên tổ 6, dọc theo phố dài, càng lúc càng xa.
Chờ hắn hoàn toàn biến mất ở trong tầm nhìn, Công Chúa Bạch Tuyết kéo góc áo Tào Thiến Tú, vừa kích động vừa hưng phấn, nhưng lại không tự giác hạ giọng:
“Cô cô cô từ nơi nào tìm được cao thủ như vậy, oa, quá đẹp trai rồi, động tác vung kiếm quá ngầu, hắn là Kiếm Khách nhỉ, Kiếm Khách mười bước giết một người. Pháp Quan cô nhặt được bảo bối rồi nha.”
“Hắn nói mình là Thám Báo cấp 2. Cũng đúng, ai sẽ nói cho một người xa lạ cấp bậc chân thật của mình.” Tâm tình của Tào Thiến Tú phức tạp nhất.
Cho rằng thu tiểu đệ, kết quả là cường giả đến từ đại khu thứ hai.
Về sau nói chuyện với hắn cũng phải nơm nớp lo sợ.
Vội vàng trở lại nhà lầu nhỏ gạch đỏ, khoát tay, không quan tâm Annie mời bữa ăn khuya, Trương Nguyên Thanh vào thẳng phòng ngủ.
“Ta đang nghĩ, nếu hai vị Tinh Quan kia là thành viên Ám Dạ Mân Côi, như vậy Linh Thác sao có thể dính tới giáo đình? Hắn một thằng nhãi hơn bốn mươi tuổi, không nên biết di vật của giáo hoàng, trừ phi hắn có cấu kết với thế lực nước ngoài.” Phân thân ngồi ở bên bàn, bắt chéo chân, nói:
“Nếu hai tên Tinh Quan không phải thành viên Ám Dạ Mân Côi, vậy nhất định là thế lực nước ngoài bồi dưỡng, Tự Do Minh Ước mưu đồ di vật giáo hoàng khẳng định là đối tượng hoài nghi hàng đầu, nhưng các tổ chức hợp pháp lớn cũng có khả năng. Kỳ quái, bản thể, ngươi tới lập luận logic chút?”
Trương Nguyên Thanh liếc hắn một cái, cười nhạo nói:
“Bàn cái rắm, hai ta linh hồn tương thông, chuyện ngươi không nghĩ ra, ta có thể nghĩ thông? Chỉ hai chúng ta cố nghĩ, lão mõ Triệu Ấu Khanh nghĩ thông rồi, hai ta cũng còn chưa thông.
Đợi ngài hội trưởng buổi tối tới lại bàn đi, ta có chút đói bụng rồi, vừa lúc để Annie làm bữa ăn khuya.”
Nói xong, lấy ra gương Yata, thu phân thân trở về.
Hắn vừa tính về phòng khách ăn khuya, liền nghe phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc:
“Bữa ăn khuya thì không cần, vừa ăn xong, lão bà làm cho tôi.”
Trương Nguyên Thanh quay đầu nhìn, bên cạnh bàn vốn trống rỗng, có một người đàn ông mặc áo ngủ màu vàng cứt* ngồi, đeo mặt nạ màu bạc, bắt chéo chân, tư thế ngồi tản mạn, thiếu phong cách trước sau như một.
* đúng nguyên văn tác giả
Lão bà làm thì lão bà làm thôi, cần gì nói lớn tiếng như vậy, cứ như ai còn chưa có lão bà... Trương Nguyên Thanh quay về bên giường ngồi xuống, cười ha ha nói:
“Đến còn rất nhanh, xem ra di vật giáo hoàng không tầm thường nha.”
Ngài hội trưởng bắt chéo chân, xem kỹ người trẻ tuổi bên giường: “Cậu bây giờ phương thức nói chuyện càng ngày càng tùy ý rồi, tôi đã là Bán Thần, cũng là kim chủ ba ba của cậu, xin cung kính một chút đối với tôi.”
“Tôi cảm thấy không cần thiết, bởi vì ông đã buộc chặt với tôi, không có cách nào rút vốn nữa. Cung kính hay không, ông đều không thể thay đổi người đầu tư, vậy tôi lựa chọn thuận theo tâm ý.”
“...” Ngài hội trưởng suy nghĩ vài giây, không còn lời nào để chống đỡ, liền chuyển hướng đề tài: “Nói chính sự đi, di vật giáo hoàng là cái quỷ gì? Cậu xác định là di vật giáo hoàng?”
Trương Nguyên Thanh đang chuẩn bị nghe bí mật ngẩn ra: “Ngài không biết di vật giáo hoàng?”
Ngài hội trưởng nhún nhún vai:
“Đầu tiên, giáo đình bị diệt hơn một trăm năm rồi, khi đó ông nội của tôi còn là đứa bé chưa cai sữa. Tiếp theo, tôi là người Hoa quốc sinh trưởng ở địa phương, điểm ấy cậu hẳn là từng nghe nói. Cuối cùng, tôi cùng Công Hội Thương Nhân quan hệ không sâu như vậy, công hội không phải tôi xây dựng, bọn họ nhận thức tôi vị hội trưởng này, chỉ là Công Hội Thương Nhân cần một Bán Thần, bởi vậy rất nhiều bí mật của đại khu thứ nhất, tôi cũng không biết.”