“Tiếp tục nói.”
“Tôi sẽ phái mấy đoàn đội tới New York viện trợ các người, tôi cảm thấy thành viên bang phái Người Chết Trở Về rất không tệ.”
“Không có Chúa Tể?”
“Viện trợ chỉ là ngụy trang, Nguyên Thủy cần đoàn đội, Thánh Giả là được, Chúa Tể quá bắt mắt.”
“Có thể!” Hội trưởng đáp ứng.
Phó Thanh Dương tắt máy, cầm lấy điện thoại bàn, thông báo em gái tai thỏ dưới lầu:
“Chuẩn bị máy bay, tôi muốn đi kinh thành một chuyến, liên hệ bảo tàng kinh thành.”
…
New York, tòa nhà gạch đỏ.
Trương Nguyên Thanh đặt điện thoại di động xuống, rời khỏi phòng ngủ, gõ mở cửa phòng Annie.
“Chào buổi tối!” Người đẹp tóc vàng mặc tơ lụa váy ngủ mở cửa ra, cười quyến rũ nói.
“Chào buổi tối.” Trương Nguyên Thanh khẽ gật đầu, tiến vào phòng ngủ, ngồi xuống ở sô pha một người bên giường, “Annie, cô từng nghe nói Catherine người này không, nghề nghiệp Ái Dục, cấp Chúa Tể.”
Hắn miêu tả chi tiết dung mạo của Catherine.
“Cậu cho rằng Catherine là cao tầng nghề nghiệp Ái Dục ở phân bộ New York dịch dung?” Annie khẽ lắc đầu:
“Cậu sẽ nghĩ như vậy, cao tầng hiệp hội cũng sẽ nghĩ như vậy, Thiên Phạt tương tự. Cao tầng Công Hội Thợ Săn bày ở mặt ngoài, thân phận tất nhiên không có vấn đề, không có khả năng treo thân phận ở tổ chức hợp pháp.”
“Có đạo lý, có thể là tôi nghĩ nhiều rồi, nhưng đổi cách suy nghĩ, có khả năng tồn tại bóng tối dưới đèn hay không?” Trương Nguyên Thanh nói theo âm mưu luận:
“Catherine chưa chắc là cao tầng Hiệp Hội Mỹ Thần, nếu thân phận cô ấy ở trong hiệp hội là Siêu Phàm, hoặc Thánh Giả, có phải có thể hoàn mỹ che giấu bản thân hay không?
“Không có ai sẽ cảm thấy tầng dưới chót, trung tầng Hiệp Hội Mỹ Thần và phó hội trưởng Công Hội Thợ Săn có liên quan nhỉ?”
Annie nhíu mày: “Có chút đạo lý, nhưng đây chỉ là phỏng đoán không có căn cứ của ngài.”
“Lớn mật giả thiết, cẩn thận chứng thực!” Trương Nguyên Thanh nói: “Đoán sai không sao, tìm gián điệp chính là cần hoài nghi tất cả mọi người, Annie, tôi bây giờ sắp xếp cho cô một nhiệm vụ.”
“Ngài muốn để tôi đi phân bộ New York?” Annie là cô nương thông minh.
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu: “Tôi sẽ tiếp tục tiếp xúc với Catherine, đạt được càng nhiều tin tức, chi tiết về cô ấy, cô đợi ở phân bộ New York, giúp tôi tìm người. Cô gần đây làm thư ký sinh hoạt của tôi, cũng sắp chán đến chết rồi nhỉ?”
Annie quả nhiên ý chí chiến đấu tràn đầy: “Tôi thu thập hành lý ngay bây giờ!”
…
1 giờ chiều.
Giám đốc nhà bảo tàng kinh thành, mặc âu phục phẳng phiu, dẫn theo hai nhân viên công tác, đứng ở trước cửa chính bảo tàng, chờ đợi khách quý đến.
Lúc giữa trưa, hắn nhận được cục trưởng cục Văn Hóa kinh thành gọi điện, thông báo hắn 1 giờ chiều có khách quý muốn tới tham quan bảo tàng.
Thân phận vị khách quý kia, cục trưởng chưa nói rõ, chỉ là bảo hắn chiêu đãi cho tốt, thỏa mãn tất cả yêu cầu của khách quý, vĩnh viễn đừng nói ra chữ “Không”.
Giám đốc 12:30 đã đội ánh mặt trời nóng bức mùa thu chờ đợi.
Rất nhanh, một chiếc xe MPV màu đen sáng bóng lái vào quảng trường bảo tàng, tài xế mặc âu phục phẳng phiu, đeo bao tay màu trắng vội vàng xuống xe, khom người kéo mở cửa xe.
Thấy khách quý trong xe đi xuống, giám đốc cùng hai nữ nhân viên phía sau mắt sáng lên.
Vị khách quý kia mặc âu phục màu trắng, ngũ quan như tạc tượng, anh tuấn làm người ta khó có thể nhìn thẳng. Hắn khí chất cao nhã lãnh ngạo, giống như hoa sen nở rộ ở núi tuyết, hoặc là hoa lan trắng trên vách đá.
Giám đốc vội vàng lên đón, “Chào ngài, tôi là giám đốc bảo tàng kinh thành, họ Hứa.”
Quý công tử áo trắng khẽ gật đầu, không có biểu cảm không có nụ cười, nói: “Tôi muốn xem Chu Quý Phượng Điểu Tôn.”
Chu Quý Phượng Điểu Tôn... Giám đốc ngẩn ra, vội nhìn về phía nhân viên công tác phía sau.
Nữ nhân viên bên trái lập tức nói:
“Chu Quý Phượng Điểu Tôn ở phòng triển lãm số 3, tôi dẫn ngài đi qua.”
Mắt cô sáng lấp lánh nhìn Phó Thanh Dương, nhân vật phong lưu khí chất cùng dung mạo đều là hàng đầu như vậy, đời này có thể được gặp đã là có lãi rồi.
Vì thế, ở dưới nhân viên công tác dẫn dắt, Phó Thanh Dương đi vào phòng triển lãm số 3, thấy được văn vật kia.
Vẻ ngoài của nó là một con chim phượng hoa lệ, giăng kín đồng màu xanh, đầu chim ngẩng lên, có bốn chân, đuôi chim rủ xuống hơi vểnh lên, mắt tròn lồi, miệng cong lớn, rỗng, lưng có đồ đựng rượu hình ống tròn.
Lẳng lặng đứng ở đài triển lãm, bị thủy tinh công nghiệp che.
Nữ nhân viên nhiệt tình giới thiệu:
“Đây là đồ đồng xanh Tây Chu, dài 56 cm, rộng 44.5 cm. Nó ở cận đại trôi qua hải ngoại, năm 1955, một vị Hoa kiều trả 100 triệu đồng liên bang mua nó, quyên cho quốc gia.”
Phó Thanh Dương lạnh lùng nói: “Lấy ra!”
Nữ nhân viên ngẩn ra.
Giám đốc cũng ngẩn ra, nhưng lập tức phản ứng lại, nói: “Tiểu Ngô, bảo người ta mở ra cái chụp.”
“A, a... Vâng.” Nữ nhân viên cô vội vàng rời đi.