Hai ngày sau, cao ốc tổng bộ ngân hàng New York.
Ryo Asano dùng thẻ làm việc quét mở cửa khu lãnh đạo, gõ vang cửa của trưởng phòng Winnie.
“Tiến vào!”
Bên trong truyền đến tiếng của trưởng phòng Winnie.
Ryo Asano đẩy cửa mà vào, nhìn thủ trưởng áo sơmi trắng nõn, tóc quăn màu nâu xõa tung, cao ngạo lạnh lùng mà xinh đẹp, trang dung cùng ăn mặc đều vô cùng tinh xảo.
“Cô dẫn người đi sân bay Diaz một chuyến, đội ngũ viện trợ của Thiên Phạt, 10 giờ sáng đến.” Winnie cúi đầu đọc văn kiện.
“Tôi?” Ryo Asano ngẩn ra.
Cô một kiểm sát quan thực tập, luận tư cách luận chức vụ, chuyện tiếp đãi khách bên ngoài như thế nào cũng không tới lượt cô nha.
Winnie nâng mắt nhìn cô một cái, từ trong văn kiện rút ra một phần danh sách, nói: “Bên trong có mấy vị là người quen của cô.”
Ryo Asano tiếp nhận danh sách, tập trung nhìn vào, trợn mắt cứng lưỡi.
Ngũ Hành Minh: Quan Nhã, Thiên Hạ Quy Hỏa, Anh Gà Đỏ.
Thái Nhất Môn: Triệu Thành Hoàng, Tôn Miểu Miểu, Viên Đình.
Đội viên bình thường mười hai người.
Trừ Hạ Hầu Ngạo Thiên cùng Vu Cổ Sư Tiểu Viên kia, Thánh Giả bang phái Người Chết Trở Về đều ở trên danh sách.
…
Thời gian buổi sáng, chuyên cơ đến sân bay Diaz.
Ryo Asano dẫn sáu hành giả Siêu Phàm của Thiên Phạt, sớm chờ ở bên đường băng sân bay, nhìn chuyên cơ hạ xuống, trượt đi, cuối cùng dừng lại.
Nhân viên công tác của sân bay lái xe đẩy, kéo thang ghép với cửa.
Năm phút đồng hồ sau, cửa cabin mở ra, Ryo Asano thấy các Thánh Giả “Người Chết Trở Về” lục tục đi ra khỏi cabin, người đẹp lai áo sơmi trắng phối hợp váy ống, Triệu Thành Hoàng mặc áo đen quần đen cao ngạo lạnh lùng, Tôn Miểu Miểu khuôn mặt tròn trịa khí chất ngọt ngào, sỉ nhục Hỏa Sư nghiêm túc đứng đắn... Không, là Hỏa Sư ưu tú Thiên Hạ Quy Hỏa.
Còn có Anh Gà Đỏ tùy tiện, nhìn tính tình rất nóng nảy.
Còn có một số thành viên quan phương của Ngũ Hành Minh cô không biết.
Khuôn mặt thanh tú của Ryo Asano nở rộ nụ cười, giống như đã tìm được tổ chức, đứa nhỏ tìm được nhà, chạy vội qua, lớn tiếng hô:
“Ohayo... Không đúng, chào mọi người, chào mọi người!”
Quan Nhã, Tôn Miểu Miểu hướng cô mỉm cười, Triệu Thành Hoàng cùng Thiên Hạ Quy Hỏa thì gật đầu ra hiệu.
“Ồ, Ryo-chan, lại gặp mặt rồi!” Anh Gà Đỏ nhiệt tình hơn nhiều, dùng sức vỗ bả vai Ryo Asano, vỗ cô lảo đảo một trận: “Ở New York lăn lộn thế nào? Có bị quỷ tây bắt nạt hay không, nghe nói quỷ tây thích nhất bắt nạt quỷ đảo quốc các người, về sau đi theo mấy người bọn anh lăn lộn, bảo đảm không ai dám chọc.”
Hắn một câu một tiếng quỷ, Ryo Asano cũng nghe không hiểu là đang biểu đạt thiện ý, hay là đang trào phúng, chỉ có thể bảo trì mỉm cười cứng ngắc.
“Tôi, tôi đưa mọi người đi phân bộ Thiên Phạt báo danh.” Ryo Asano thấy thành viên đội ngũ đều đã xuống máy bay, vội dẫn mọi người đi về phía xe đưa đón.
“Đội trưởng!” Nữ trợ lý tóc vàng mắt lam ghé lên, thấp giọng nói: “Thiếu một người.”
Trong danh sách viện trợ của Ngũ Hành Minh viết mười tám người, sáu Thánh Giả, mỗi Thánh Giả kèm theo hai trợ lý, nhưng người trong chuyên cơ đi xuống chỉ có mười bảy vị.
Thiếu một người.
“Không thiếu ai cả.” Quan Nhã dừng bước, nụ cười ý vị sâu xa: “Có một thành viên đã sớm đến New York, Ryo-chan, cô từng gặp.”
Ryo-chan cái xưng hô này là gọi theo Trương Nguyên Thanh, Trương Nguyên Thanh một câu một cái Ryo-chan, người khác liền gọi theo như vậy.
Sớm đến New York? Ryo Asano đầu tiên là ngẩn ra, tựa như nghĩ tới cái gì.
Là hắn, nhất định là hắn.
Đoàn người đi lên xe đưa đón, tới tầng ngầm, tiếp theo tiến vào gara, ngồi xe buýt nhỏ Thiên Phạt sắp xếp tới tòa nhà tổng bộ ngân hàng New York.
Chiếc xe buýt nhỏ dẫn đầu kia, lái xe là Ryo Asano, Quan Nhã ngồi ở ghế phụ, Tôn Miểu Miểu và Triệu Thành Hoàng ngồi hàng ghế thứ hai, Anh Gà Đỏ, Thiên Hạ Quy Hỏa ngồi hàng ghế thứ ba.
“Trên xe không có máy nghe trộm, các người có đạo cụ ngăn cách thanh âm hay không?” Ryo Asano hỏi.
Tôn Miểu Miểu liền lấy ra một cái hộp nhạc, vặn dây cót, để hộp nhạc phát ra giai điệu đẹp đẽ.
“Toàn bộ cuộc nói chuyện của chúng ta, đều sẽ bị âm nhạc che phủ.” Tôn Miểu Miểu nói.
Ryo Asano vội hỏi: “Một người cuối cùng là bang chủ sao, là hắn sao?”
“Là hắn!” Quan Nhã liếc con mắt tròn mà lim dim, cười tủm tỉm nói: “Cô kích động như vậy làm gì?”
Ryo Asano chột dạ căng thẳng khuôn mặt.
Quan Nhã bật cười một tiếng: “Còn tưởng rằng cô đã tiến bộ, kết quả vẫn dễ chột dạ như vậy.”
“Tôi, tôi sẽ thật cố gắng.” Ryo Asano theo thói quen “cúi đầu” nhận sai.
Quan Nhã liếc cô một cái, nhợt nhạt cười nói: “Ở trước mặt tôi không cần khẩn trương như vậy, nữ nhân nhớ mong bang chủ đếm cũng đếm không hết, thêm một mình cô không nhiều, bớt một mình cô không ít, đúng không, Tôn Miểu Miểu!”
Tôn Miểu Miểu giả câm vờ điếc, bộ dáng bị phong cảnh New York hấp dẫn.
May trong tay không có bàn phím, bằng không đã để cô gái con lai này lĩnh giáo một phen cường độ công kích của anh hùng bàn phím tuyệt thế.