Trước mắt, vị Kỵ Sĩ đơn truyền này đã không biết tung tích, ngay cả Công Hội Thợ Săn cũng tra không ra hành tung của hắn.
Catherine xem xong tin tức cá nhân Địch Thái, lại mở video theo dõi.
Thấy được Địch Thái tiến vào biệt thự của Đặng Kinh Quốc, sau đó lại cùng Tiêu Dao Kiếm Tiên rời khỏi video.
Xem xong toàn bộ tin tức, Catherine ánh mắt trầm ngâm, suy tư vài giây, “Địch Thái này là Kỵ Sĩ giáo đình truyền thừa không thể nghi ngờ, Thông Thiên Giáo Chủ cho tin tức không sai, có thể sắp xếp cho hắn nhiệm vụ khảo hạch rồi.”
...
Cao ốc tổng bộ ngân hàng New York.
Tầng 64, bộ phận tiếp khách của Thiên Phạt, Trương Nguyên Thanh đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, đẩy ra cửa chính phòng họp 6401.
Theo cánh cửa lớn rộng mở, hắn thấy các Thánh Giả của bang phái ngồi ở bên cạnh bàn hội nghị dài. Anh Gà Đỏ một miếng thịt bò một ngụm rượu vang, tướng ăn cuồng dã không gò bó. Người khác cũng đang dùng bữa, nhưng rõ ràng tao nhã hơn rất nhiều.
Các Thánh Giả bên cạnh bàn hội nghị dài ùn ùn quay đầu, nhìn về phía bang chủ xa cách nhiều ngày.
Trương Nguyên Thanh đóng cửa, cười nói: “Các vị, lại gặp mặt rồi!”
Mọi người đều không hẹn mà cùng đứng lên.
Hai bên nhìn nhau, ánh mắt giao tiếp, tất cả đều ở trong không lời.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Quan Nhã dẫn đầu mở miệng, cười mỉm nói:
“Trong phòng hội nghị đã làm đạo cụ cách âm, từng kiểm tra, không có thiết bị nghe lén. Bang chủ, Phó trưởng lão bảo chúng tôi tới giúp đỡ ngài, xin hỏi có gì phân phó? Núi đao biển lửa, ngài ra lệnh một tiếng, thuộc hạ muôn chết không chối từ.”
Trương Nguyên Thanh đang muốn mở miệng, chợt nghe Anh Gà Đỏ cười ha ha nói:
“Bang chủ, cậu tới New York nhiều ngày như vậy, có từng hẹn hò nghề nghiệp Ái Dục của Hiệp Hội Mỹ Thần hay không, nghe nói nghề nghiệp Ái Dục mùi vị rất không tệ. Còn có, dung mạo của cậu sao lại thay đổi rồi?”
Không khí phòng họp đột nhiên yên tĩnh.
Trương Nguyên Thanh mỉm cười nói: “Anh Gà Đỏ, tôi nhớ rõ anh không phải thành viên Ngũ Hành Minh nhỉ, anh tới làm gì?”
Mau cút đi, cái đồ cản trở.
Mắt thấy Quan Nhã và Tôn Miểu Miểu lộ ra ánh mắt hồ nghi, Trương Nguyên Thanh vội vàng ho khan hai tiếng, nói:
“Tôi người chính phái như vậy, sao có khả năng có bất cứ lui tới gì với nghề nghiệp Ái Dục? Anh Gà Đỏ anh đừng có suy bụng ta ra bụng người nha. Với lại, tôi là từng ký khế ước.”
Thiên Hạ Quy Hỏa chủ động mở miệng, hòa giải thay bang chủ, nói:
“Nói chính sự đi, Phó trưởng lão cắt cử chúng tôi tới giúp đỡ cậu, nhưng chưa dặn dò nhiệm vụ, hẳn là muốn để chính miệng cậu nói với chúng tôi. Nắm chặt thời gian đi, chúng tôi là đánh ngất Viên Đình mới tới được, hắn nếu tỉnh, nhất định sẽ xông vào nghe.”
Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía Trương Nguyên Thanh.
Trương Nguyên Thanh kéo ra ghế dựa ngồi xuống, nhìn lướt qua camera bị tháo xuống, cửa sổ sát đất bị rèm che, trầm giọng nói:
“Một lần nữa xác nhận, đạo cụ cách âm có thể chặn Chúa Tể nghe lén không?”
Quan Nhã gật đầu: “Đạo cụ Phó Thanh Dương cho, không có vấn đề.”
Trương Nguyên Thanh liền nói ngay:
“Nói rõ một lần mục đích mời các vị đến, Công Hội Thương Nhân cùng Câu Lạc Bộ Tửu Thần giao phong, liên quan đến hai trận doanh lớn quyết chiến.”
Hai trận doanh lớn quyết chiến? Có ý tứ gì? Các Thánh Giả bang phái Người Chết Trở Về khẽ biến sắc.
“Mọi người hẳn là đều biết tôi là truyền nhân Ma Quân, thật ra Ma Quân để lại ở trong thẻ nhân vật một món đồ, đó là mảnh vỡ Thái Âm bổn nguyên. Sau khi tôi chết, mảnh vỡ bổn nguyên trở về linh cảnh, Linh Thác có lẽ đã bổ hoàn Thái Âm bổn nguyên không trọn vẹn.” Trương Nguyên Thanh giọng điệu trầm thấp:
“Còn nhớ lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh không, Nhật Nguyệt Tinh quy vị, đại kiếp nạn buông xuống. Nay Tinh Thần cùng Thái Âm đã quy vị, chỉ còn Thái Dương. Cho nên, chiến tranh của trận doanh hợp pháp cùng tà ác đã khai hỏa.”
Đoạn lời không chút ướt át dài dòng này, giống như quả bom, vang ở bên tai mọi người, nổ ở trong lòng mọi người.
Đối với các Thánh Giả đang ngồi mà nói, trận doanh hợp pháp cùng tà ác đấu tranh vẫn luôn tồn tại, chưa bao giờ biến mất, nhưng so sánh với quyết chiến tận thế trong lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh, trận doanh đấu tranh quá khứ tựa như trò chơi trẻ con.
Trò chơi trẻ con bọn họ còn có thể tham gia, mà chư thần chinh chiến chiến đấu trong lời tiên đoán, thì không phải “chúng sinh” có thể nhúng tay, các Thánh Giả đang ngồi đây, không thể nghi ngờ là một thành viên trong chúng sinh.
Cho dù ở trong mắt đại bộ phận linh cảnh hành giả, bọn họ đều là nhân vật lớn.
“Trận doanh quyết chiến không xa nữa...” Đầu ngón tay Thiên Hạ Quy Hỏa khẽ gõ mặt bàn, lẩm bẩm.
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác gấp gáp mãnh liệt, Thánh Giả còn chưa đủ, đại quyết chiến giữa trận doanh, ít nhất Chúa Tể mới có thể tự bảo vệ mình, mới có thể phát huy tác dụng.