Ánh mắt bọn họ nhìn Trương Nguyên Thanh, đã chán ghét đối địch, lại kiêng kị sợ hãi.
Gã Mộc Yêu này không hề nghi ngờ là cấp 6 đỉnh phong, hơn nữa là một đám xuất sắc trong cấp 6 đỉnh phong, có thể đặt song song với Osment, Natsusa các cường giả thanh niên nổi tiếng đã lâu này.
Ryo Asano sâu sắc chú ý tới vẻ mặt thành viên Thiên Phạt, trong đó có mấy người cô quen biết, bình thường ở trước mặt cô tràn ngập kiêu căng cùng cảm giác về sự ưu việt, ánh mắt nhìn cô tựa như đang nhìn con bé nhà quê ở nông thôn.
Nhưng lúc này, ánh mắt bọn họ nhìn Nguyên Thủy-kun, tựa như con chó bị đánh cho một gậy, nhe răng trợn mắt, lại chỉ dám trốn đi sủa.
Đánh ra một quyền, miễn cho trăm quyền đến! Ryo Asano bỗng lĩnh ngộ được ý nghĩa thâm ảo của câu này.
Lúc này, loa Miêu Vương nếu treo ở bên hông thì tốt rồi, mình phải chọn một bài “Vô địch là tịch mịch cỡ nào”... Trương Nguyên Thanh giẫm một chân lên Julian, cởi áo choàng lông vũ trắng, tùy tay vứt ở trên người Julian.
Hắn đảo qua thành viên Thiên Phạt, cuối cùng lại nhìn về phía thủ tịch chấp hành quan Sean Med, không kiêu không nịnh nói:
“Brady Med quấy rầy đồng bạn của tôi, lấy phương thức không vẻ vang gì nhằm vào chúng tôi, tôi ra tay dạy dỗ hắn không sai, đương nhiên, Julian báo thù cho anh em, cũng không sai.
“Nhưng sau này, tôi hy vọng thành viên Thiên Phạt đừng trêu vào chúng tôi nữa, cũng hy vọng thủ tịch chấp hành quan các hạ có thể ước thúc cấp dưới. Nếu không, dưới Chúa Tể, tôi gặp tên nào đánh tên đó.”
Nói xong, giọng điệu hắn chuyển thành nhu hòa, “Cảm tạ tiệc tẩy trần của Thiên Phạt, tôi rất hài lòng, như vậy, tối nay cáo từ.”
Xoay người, ở trong cái nhìn chăm chú trầm mặc của mọi người rời đi.
Thật biết làm màu nha, Hạ Hầu Ngạo Thiên nếu ở đây, phải hâm mộ chảy nước miếng... Anh Gà Đỏ là người đầu tiên theo sau, tiếp theo là Quan Nhã, Tôn Miểu Miểu... mấy Thánh Giả.
Winnie Berent nhìn theo Thánh Giả Ngũ Hành Minh ngồi xe rời đi, quay đầu, hướng về Sean Med cười nói:
“Mấy tháng không gặp, giá trị kinh nghiệm của Julian lại tăng lên không ít, đầu năm sau, hẳn là có thể trở thành Thánh Giả đỉnh phong, Chúa Tể có hi vọng nha.”
Sean Med vừa rồi còn mặt không biểu cảm, vẻ mặt lập tức suy sụp, con của hắn vừa bị người ta dứt khoát lưu loát đánh bại, Winnie Berent liền lấy loại phương thức ngoài thì nâng lên thực ra trào phúng này khen ngợi, so với trắng trợn đánh mặt còn làm người ta ghê tởm hơn.
Đồng thời, hắn có chút hối hận chưa tranh thủ đội ngũ Ngũ Hành Minh, nếu biết trong đội ngũ có một Thánh Giả đỉnh phong, Sean tuyệt đối sẽ không để bọn họ quy về dưới trướng Winnie Berent.
…
Phố người Hoa, tòa nhà gạch đỏ.
Tào Thiến Tú mồ hôi đầm đìa ngồi ở bên bàn, nhíu mày, vừa thở dốc, vừa nhíu mày, có chút bất an nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động.
“Công Chúa Bạch Tuyết: @ Không Ngừng Vươn Lên, thương thế của Phong Thần chấp sự nghiêm trọng không, cầm máu chưa, muốn để Y Lâm Thánh Thủ đi qua hay không?”
“Y Lâm Thánh Thủ: Tôi đã ở trong xe taxi, đáng chết, người Thiên Phạt cường thế bá đạo, hơn nữa thô lỗ trước sau như một.”
Vài phút trước, tổ trưởng Không Ngừng Vươn Lên ở trong group nói, đoàn đội viện trợ Ngũ Hành Minh bị con trai trưởng của thủ tịch chấp hành quan Sean Med nhằm vào, Phong Thần Chi Dực ra mặt thay bọn họ, bị Julian đánh trọng thương.
Nhìn thấy tin tức này, Tào Thiến Tú lập tức gián đoạn tập thể hình, cùng tổ viên chờ đợi Không Ngừng Vươn Lên trả lời.
Mọi người đã quan tâm tình huống của Phong Thần Chi Dực, cùng với phát triển tiếp theo, đồng thời cũng bởi vì việc này sinh ra tranh chấp.
Tiểu Cương Pháo nghề nghiệp Hư Không cho rằng Phong Thần Chi Dực không cần thiết cứng rắn ra mặt, dù sao nhằm vào lại không phải Liên Minh Phản Hắc Bạch, mọi người đối với Ngũ Hành Minh cũng không có lòng trung thành, bây giờ làm thành như vậy, tốn sức mà chẳng được lòng.
Julian Med kia hiển nhiên là kẻ thù dai, đắc tội hắn không có kết cục tốt, nói không chừng còn sẽ liên lụy Liên Minh Phản Hắc Bạch.
“Đừng Quên Quốc Thổ” đối với tổ quốc có hướng tới mãnh liệt thì cho rằng hành vi của Phong Thần Chi Dực, phù hợp tinh thần Liên Minh Phản Hắc Bạch, chịu thiệt không có cách nào cả, bởi vì Thiên Phạt quá mạnh.
Nhưng cho dù chịu thiệt cũng nhận, chúng ta không thể nhát gan.
Trong lo âu chờ đợi, Không Ngừng Vươn Lên rốt cuộc trả lời tin tức của mọi người:
“Thương thế của Phong Thần chấp sự không thành vấn đề, đồng bào Ngũ Hành Minh tiêm vào cho hắn nửa ống sinh mệnh nguyên dịch, đã hoàn toàn khôi phục. Mặt khác, sự việc đã kết thúc, xem như xử lý xong rồi.”
“Công Chúa Bạch Tuyết: Coi như hào phóng, không uổng công Phong Thần chấp sự thay bọn họ chịu một trận đòn.”
Tào Thiến Tú cũng thở phào, đang muốn buông điện thoại di động tiếp tục rèn luyện, lại thấy Công Chúa Bạch Tuyết hỏi:
“Người Ngũ Hành Minh thế nào? Bị thương không nghiêm trọng chứ, có bị Julian kia trước mặt mọi người sỉ nhục hay không?”
“Đừng Quên Quốc Thổ: Cô không cần hỏi!”