“Người đăng phía trên, nói chuyện thận trọng, cẩn thận buổi tối đồng nghiệp đi nhà ngươi kiểm tra đồng hồ nước.”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn này thú vị, tôi thích.”
“Người trẻ tuổi luôn tràn ngập ý chí chiến đấu, nhưng tôi sợ hắn bị Hạ Hầu gia trả thù, chỉ là bắt cóc người thường, đủ hành giả hoang dã ăn đủ, nhưng nhắm chừng không động vào nổi Hạ Hầu Thiên Nguyên đâu.”
“Hạ Hầu gia dám trả thù Nguyên Thủy Thiên Tôn, đó chính là tuyên chiến với chúng ta. Chỉ sợ hắn chơi sau lưng, không biết chuyện này sau đây sẽ thế nào?”
“Hạ Hầu gia đã đang vận hành thao tác, tôi nghe nói mấy chấp sự Tùng Hải đều tố cáo Phó bách phu trưởng, thỉnh cầu trưởng lão họp đích thân phán xử hắn.
“Thẩm phán hắn? Dựa vào cái gì?”
“Cái này tôi biết, Bàng chấp sự khu chúng ta bị Phó bách phu trưởng đâm bị thương rồi.”
“Cái này...”
Trương Nguyên Thanh ăn xong bữa tối, lướt bình luận diễn đàn một lần, yên lặng tắt màn hình.
Đêm nay bàn ăn đặc biệt lạnh lẽo, dì trẻ trực ca đêm, anh họ cũng trực ca đêm, trong nhà chỉ ông ngoại bà ngoại cùng hắn.
Trước bữa tối, cậu tới tìm y bát truyền nhân đấu vũ đạo, nhưng bị bà ngoại đuổi trở về.
Đấu vũ đạo hai người không xấu hổ, nhưng bà ngoại cảm thấy xấu hổ.
“Không biết Phó bách phu trưởng có thể xử lý được hay không?” Trương Nguyên Thanh nằm ở trên giường, lẳng lặng chờ đợi kết quả hội nghị.
Sau khi bắt Hạ Hầu Thiên Nguyên, áp lực liền tới, ở dưới Hạ Hầu Tân vận hành thao tác, các nhân viên chính phủ, chấp sự Ngũ Hành minh, đội trưởng Thái Nhất môn có lợi ích quan hệ với Hạ Hầu gia, ùn ùn gọi điện Phó Thanh Dương, hoặc khuyên bảo, hoặc cầu tình.
Nghe Quan Nhã nói, Phó gia cũng có người gọi điện thoại Phó Thanh Dương, yêu cầu thả người, nhưng tộc lão Phó gia sẽ không tỏ thái độ.
Thật ra có quan hệ lợi hại với chuyện này, không phải Phó Thanh Dương, là hắn.
Nhưng Bách phu trưởng đã gánh vác chuyện này.
Quan Nhã đưa ra giải thích là: Chú mày là tiểu đệ của hắn, hắn nhất định sẽ bảo kê chú mày!
Trương Nguyên Thanh rất cảm động, nói: Phó bách phu trưởng nghĩa khí như thế?
Quan Nhã nói: Không, hắn chỉ là rắm thối mà thôi.
…
Biệt thự sa hoa, tầng hai.
Phó Thanh Dương bưng chén rượu, ngồi ở ban công, hóng gió mát hiu hiu.
Đối diện bàn tròn là Linh Quân ngồi xổm trên sô pha một người.”
Điểm không cho ta mặt mũi.”
Phó Thanh Dương
“Ồ, ý của cậu là, cậu cũng tham dự bao che Hạ Hầu Thiên Nguyên.
Linh Quân giận dữ:
“Được lắm, tôi cho rằng cậu là Nhạc Phi, không ngờ là Tần Cối.
Hắn dùng cây tăm đâm một miếng dưa bở, vừa ăn vừa cảm khái:
“Phương pháp lung lạc lòng người này của cậu không tệ, Nguyên Thủy tiểu tử kia, tương lai chính là tiểu đệ trung thành của cậu rồi.”
Phó Thanh Dương nhíu nhíu mày nói:
“Tôi thế này gọi là lấy đức thu phục người.
Hắn không thích “lung lạc lòng người” loại miêu tả nhắm tới lợi ích này, nhưng cũng khinh thường giải thích.
Linh Quân ngồi xổm ở sô pha, hai ngón tay kẹp điện thoại di động lên, nhìn thời gian:
“Còn năm phút đồng hồ nữa hội nghị bắt đầu, cậu đã nghĩ xong ứng phó bọn họ như thế nào chưa? Trưởng lão hội Phó gia không truy hỏi trách tội, đây là việc tốt, nhưng không có khả năng ra mặt thay cậu lắm.”
“Không có Phó gia, những kẻ đó sẽ không kiêng kị cậu. Dù sao cậu chỉ là một chấp sự thôi.”
Linh Quân nháy mắt nói:
“Cần tôi giúp cậu hay không? Chỉ cần cậu gọi tôi một tiếng đại ca.”
Phó Thanh Dương lạnh lùng nói:
“Cậu cũng chẳng muốn giúp tôi.”
Lấy tính cách của hắn, sao có khả năng gọi người ta đại ca, Linh Quân rõ một điểm này, bởi vậy không có chút thành ý nào.
Linh Quân thở dài:
“Tội danh bắt cóc không chơi chết được Hạ Hầu Thiên Nguyên, Hạ Hầu Trì còn ở Tùng Hải đó. Hắn là ông nội của Hạ Hầu Thiên Nguyên. Hắn không ngã, Hạ Hầu Thiên Nguyên liền không có việc gì,
Hạ Hầu Trì là vị kia giao thủ với Chỉ Sát cung chủ.
Phó Thanh Dương chưa phản bác, đây là sự thật.
Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ, đứng dậy đi về phía phòng sách:
“Tôi đi họp.
Trong phòng sách, em gái tai thỏ cao gầy yểu điệu đã mở máy tính cho hắn, đăng nhập phần mềm hội nghị. Ngũ Hành minh có một quy củ, hội nghị nhỏ họp offline, hội nghị lớn lên máy tính.
Hội nghị cỡ lớn rất dễ dàng truyền ra, làm không tốt, liền dễ dàng bị nghề nghiệp tà ác ném “Đạn hạt nhân”. Đương nhiên, như đại hội Thái Nhất môn hàng năm báo cáo công tác, hội nghị minh chủ Ngũ Hành minh, không ở hàng ngũ này.
Thời gian vừa đến, các chấp sự ùn ùn đăng nhập.
Màn hình máy tính biểu hiện, nhân số hội nghị là hai mươi hai người, chấp sự phân bộ Tùng Hải đến đây hai phần ba.
Hội nghị lần này là bộ phận chấp sự phân bộ Tùng Hải liên danh hướng trưởng lão hội xin tổ chức họp, hội nghị kiểu này, ở Tùng Hải hàng năm đều sẽ có vài lần.
Bình thường đều là do trưởng lão chủ động tổ chức, nếu là xảy ra chuyện khó có thể quyết đoán, chấp sự cũng có thể trình xin, thỉnh cầu tổ chức hội nghị cỡ lớn.