Một giây sau, đáy ao bộc phát ra hào quang màu vàng chói mắt, hào quang màu vàng tiếp đó thu liễm, ngưng tụ thành một vệt hào quang, dọc theo mắt cá chân Trương Nguyên Thanh tiến vào thân thể, chui vào cẳng chân, đùi, eo bụng, ngực, cuối cùng hội tụ ở mi tâm.
Đầu Trương Nguyên Thanh hơi ngẩng lên, lộ ra vẻ mặt vặn vẹo đau đớn ấm áp dễ chịu sung sướng đan xen.
Ngay sau đó, một màn khiến Catherine hoa dung thất sắc xuất hiện, chỉ thấy bên người Thông Thiên Giáo Chủ nhanh chóng nhuộm lên một tầng đen sì, cũng nhanh chóng lan tràn, lan tràn...
Trong chớp mắt, ao nước liền bị “mực nước” ô nhiễm một nửa.
Catherine biến sắc hẳn, nhanh chóng nhảy ra khỏi ao nước, tựa như mực nước là thứ gì đáng sợ.
“Cái này...” Cô trần truồng đứng ở bên ao, trong đôi mắt đẹp giăng kín kinh ngạc, một Huyễn Thuật Sư Thánh Giả cảnh đỉnh phong, lại có ác niệm đáng sợ hơn nữa thâm trầm như thế?
Dựa theo quy luật cấp bậc càng cao, ác niệm càng sâu, ác niệm khủng bố như thế, cấp bậc của Thông Thiên Giáo Chủ không có khả năng là Thánh Giả, ít nhất là Chúa Tể.
Lúc trước cô chẳng hề để ý, ỷ vào là Chúa Tể, không sợ hãi ô nhiễm nho nhỏ, nhưng ác niệm của Thông Thiên Giáo Chủ đã không thua Chúa Tể nghề nghiệp tà ác, nếu lây dính chỗ dơ bẩn này, làm nghề nghiệp hợp pháp, cô rất có thể sẽ tinh thần thất thường.
“Ting ting ting...”
Điện thoại di động bên cạnh bể vang, người gọi tới là hội trưởng của Công Hội Thợ Săn.
Catherine thu hồi tâm thần, bắt máy, sau khi nghe vài giây, cô buông điện thoại di động xuống, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Trương Nguyên Thanh:
“Cậu đã thông qua khảo hạch, hội trưởng bảo tôi cảnh báo cậu, cách mỗi một tháng, tới nơi này tẩy rửa ác niệm một lần, thứ chúng ta cần là đồng bạn lý trí, có thể câu thông có hiệu quả.”
Nghề nghiệp tà ác cũng lo lắng mình tinh thần thất thường? Khóe miệng Trương Nguyên Thanh giật một cái.
Mười phút sau, Trương Nguyên Thanh quấn khăn tắm, ngồi khoanh chân ở bên bàn trà, trước mặt đặt một ly cà phê, đối diện là Catherine mặc khăn tắm tương tự, lộ ra khe rãnh trắng như tuyết.
“Chúc mừng gia nhập Công Hội Thợ Săn, từ hôm nay trở đi, cậu chính là thành viên nội bộ của chúng tôi, nói trước với cậu một lần về phúc lợi.” Catherine uống một ngụm cà phê, nói:
“Tiền lương mỗi tháng 500.000 đồng liên bang, mỗi tháng có một lần cơ hội treo thưởng miễn phí. Từ nay về sau, cậu làm nhiệm vụ, toàn bộ thù lao đều thuộc về cậu, công hội không rút phần trăm nữa.
“Công hội sẽ định kỳ sắp xếp nhiệm vụ cho cậu, không thể từ chối, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có tiền mặt, tài liệu, hướng dẫn phó bản, đạo cụ các loại phần thưởng, xem độ khó nhiệm vụ mà quyết định...”
Trương Nguyên Thanh yên lặng nghe xong, nói: “Không thành vấn đề!”
Hắn cũng uống một ngụm cà phê, quay sang hỏi: “Tôi muốn biết bối cảnh chân thật của Công Hội Thợ Săn, cùng tình báo tương quan giáo đình và di vật giáo hoàng.”
Catherine cười nói: “Cậu từng nghe nói Tự Do Minh Ước chưa?”
Trương Nguyên Thanh lắc đầu.
“Tổ chức linh cảnh hành giả cổ xưa nhất trên thế giới, chính là giáo đình cùng Tự Do Minh Ước. Tự Do Minh Ước thuộc về trận doanh tự do, do nghề nghiệp tự do cùng một đám nghề nghiệp hợp pháp hướng tới tự do tạo thành. Giáo đình bị diệt, là công lao của các tiền bối tổ chức.”
“Tôi biết rồi, dùng lời trận doanh hợp pháp hình dung, cô là kẻ sa ngã trong nghề nghiệp hợp pháp.”
“Kẻ sa ngã?” Catherine cười khanh khách nói: “Tôi không phải kẻ sa ngã, tôi chỉ là nhìn thấu bản chất vũ trụ. Cực hạn của trật tự, là không có trật tự. Cực hạn của hỗn loạn là hủy diệt, hủy diệt mới là trật tự vĩnh hằng không thay đổi, đây, là gợi ý của thần!”
“Gợi ý của thần?” Trương Nguyên Thanh khẽ nhíu mày: “Cô nói, thần?”
Những lời này của Catherine, Thái Nhất Môn tiền trưởng lão Sơn Hà Vĩnh Tồn, đại hộ pháp Ám Dạ Mân Côi, từng nói ra lời tương tự.
“Cậu không tin thần?” Catherine hỏi ngược lại.
“Tin chứ, tôi tin Thượng Đế, Phật Tổ, Ngọc Hoàng đại đế cùng Chư Thiên thần phật, cha mẹ tôi trước khi chết bởi cưỡng ép phá dỡ, cả nhà chúng tôi thường xuyên đi chùa miếu dâng hương.” Trương Nguyên Thanh thản nhiên nói: “Tin một chút lại không thiệt.”
Hắn không tự giác bắt chước giọng điệu của Địch Thái, khiến mình trở nên rất gợi đòn.
Thân thể Catherine lười biếng ngả về sau, tựa vào ghế dựa lưng, lấy một loại cảm giác về sự ưu việt đại lão nhìn newbie, khẽ cười nói:
“Người phàm không tin thần có thể lý giải, chúng ta quần thể như vậy, không nên không tin thần tồn tại. Cậu là Thánh Giả đỉnh phong, số lần tiến vào linh cảnh rất nhiều, hẳn là từng tiếp xúc rất nhiều tin tức hành giả cấp thấp không tiếp xúc được.”
Là từng tiếp xúc rất nhiều tin tức, nhưng số lần tôi vào linh cảnh thật sự không nhiều... Trương Nguyên Thanh vẫn duy trì tư thái lạnh lùng dự thính, nghe Catherine chậm rãi nói:
“Chẳng lẽ cậu chưa từng tò mò, là ai sáng tạo linh cảnh? Chưa từng tò mò phía trên Bán Thần là phẩm chất gì? Bán Thần Bán Thần, nghe tên hẳn có thể phỏng đoán, nếu không có thần, lại nào sẽ có ‘Bán Thần’ cái xưng hô này?”