“Hiện trường thu thập được dấu chân của Ma Thú Haas, ở nhà bếp, buồng vệ sinh cùng trên giường nhà Abner Carlyle, tổng cộng thu thập được vân tay cùng DNA của mười bảy người, kết quả nghiệm chứng đều là nữ. Chậc, tác phong của gã này không phải tốt lắm nha.” Trương Nguyên Thanh đánh giá một câu.
Thiên Hạ Quy Hỏa có ý kiến bất đồng: “Carlyle là độc thân, có được nhiều bạn gái không tính là vấn đề tác phong.”
Anh Gà Đỏ: “Lần này tôi đứng về phía Thiên Hạ Quy Hỏa, chúng tôi chưa kết hôn, có nhiều bạn lữ làm sao vậy?”
Thiên Hạ Quy Hỏa: “Đừng có làm thân.”
Hắn nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, nói: “Một linh cảnh hành giả kinh nghiệm phong phú, sẽ không lưu lại DNA ở hiện trường gây án, nếu cậu muốn thông qua DNA chú sát, khóa mục tiêu, tôi cảm thấy không có hy vọng gì.”
Quan Nhã đột nhiên nói:
“Chưa chắc! Mọi người xem báo cáo khám nghiệm tử thi, Abner chết bởi thân thể biến dị mang đến gien xé rách, đau đớn mà chết, nhưng pháp y phát hiện độc tố ở trong cơ thể hắn.
“Trong nghề nghiệp tà ác, am hiểu dùng độc là Vu Cổ Sư cùng Tuyệt Mệnh Độc Sư, người trước dùng là cổ độc, người sau là độc tố sinh vật. Độc tố sinh vật sẽ mang theo DNA.”
Thiên Hạ Quy Hỏa lắc đầu: “Không đơn giản như vậy, nếu mang theo DNA, Tuyệt Mệnh Độc Sư đã sớm bị giết sạch, cô cho rằng Thiên Phạt không có đạo cụ nguyền rủa của Vu Cổ Sư sao?”
Trương Nguyên Thanh trầm ngâm một phen, nói: “Cũng có thể DNA trong độc tố cùng DNA bình thường không giống nhau, cho nên nguyền rủa sẽ không có hiệu lực.”
Thiên Hạ Quy Hỏa nhún vai: “Kết cục vẫn là giống nhau!”
“Không giống nhau!” Trương Nguyên Thanh nhếch khóe miệng, chưa giải thích nhiều, nhìn về phía Viên Đình: “Anh có thể giúp tôi kiếm được mẫu độc tố không?”
Hắn không phải muốn nguyền rủa giết Ma Thú Haas, mà là muốn lợi dụng Giày Khiêu Vũ Màu Đỏ khóa mục tiêu gã, chưa chắc hữu dụng, nhưng có thể thử.
Nếu Giày Khiêu Vũ Màu Đỏ không thể thông qua DNA trong độc tố sinh vật khóa mục tiêu kẻ địch, vậy hắn liền lợi dụng độc tố, Quan Tinh định vị, như vậy cũng có thể định vị được một cái khu vực đại khái.
Viên Đình ngẫm nghĩ, nhíu mày: “Cái này vượt qua hữu nghị của tôi cùng Jenny, trừ phi cậu lộ ra một tin đồn về Phó Thanh Dương.”
Quan Nhã liếc xéo một cái: “Phó Thanh Dương ở trong biệt thự nuôi mười mấy em gái tai thỏ, nhưng hắn chưa bao giờ để ý, độc sủng Nguyên Thủy Thiên Tôn.”
Trương Nguyên Thanh: “...”
Quan Nhã mắt không nhìn nghiêng: “Tin đồn của Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Phó Thanh Dương, mấy ngày nay tôi đã nghe không ít, các cô các dì đều thích.”
“Tôi đi thử xem.” Viên Đình đứng dậy rời khỏi.
“Tin đồn nhảm nhí như vậy, ai sẽ tin?” Trương Nguyên Thanh tức giận nhìn bạn gái: “Viên Đình phát tán lời đồn thì thôi, em xem náo nhiệt cái gì?”
“Chẳng những nhảm nhí, còn nhàm chán, không có điểm gì hot, chỉ bằng cái này có thể lấy được vật chứng? Viên Đình quá nửa là phải đi tay không một chuyến.” Tôn Miểu Miểu là cô nương tốt, nói những thứ này thuần túy là tam quan ngay thẳng, tuyệt đối không phải vì đả kích tình địch Quan Nhã.
Mười phút sau, Viên Đình vội vàng quay về, từ trong túi lấy ra túi plastic bịt kín, bên trong là một mảnh giấy thử màu vàng, trên giấy dính đốm màu xanh lục đậm.
“Lấy được rồi, Jenny rất thích tình báo này, cảm thấy mình có thể định nghĩa quan hệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Phó Thanh Dương, tính hôm nay bịt miệng các đồng nghiệp ‘chính phái’ kia.” Viên Đình vui vẻ đặt lên bàn túi plastic.
Trương Nguyên Thanh miễn cưỡng cười vui: “Làm không tệ, nhưng tôi cảm thấy anh cần thiết thay Nguyên Thủy Thiên Tôn giải thích một phen, đừng để hắn hàm oan nơi chín suối!”
…
6 giờ chiều.
Trương Nguyên Thanh đúng giờ rời khỏi khu vực làm việc, vào thang máy riêng của thành viên Thiên Phạt, tới đại sảnh tòa nhà ngân hàng.
Hắn xuyên qua giờ cao điểm tan tầm chật chội, tiến vào nhà vệ sinh công cộng bên trái đại sảnh, tiến vào ô ngăn, biến ảo thành một người da trắng tóc màu nâu nhạt, từ trong ba lô lấy ra âu phục thay, công khai rời khỏi WC.
Dọc theo đám đông chật chội rời khỏi tòa nhà ngân hàng.
Tiếp theo, hắn tới bờ sông Hudson được xưng mạch máu kinh tế của New York, ngồi ở băng ghế công cộng, đắm chìm trong ánh mặt trời lặn, mãi cho đến khi sắc trời tối đi.
Lúc này, đã là 7 giờ tối, nhưng giờ cao điểm tan tầm vẫn như cũ chưa trôi qua.
Chế độ tăng ca ở liên bang Tự Do cũng rất thịnh hành, quốc gia quân sự mạnh nhất trên đất liền này cũng lưu hành văn hóa súc vật của xã hội, Trương Nguyên Thanh trước kia từng xem một chuyện cười, kể là một công ty châu Âu, ngày nào đó, có một vị nhân viên quốc tịch liên bang Tự Do vào làm.
Nhân viên đó mỗi ngày đi làm đúng giờ, tan tầm trễ nửa giờ, sau vài ngày, các đồng nghiệp chịu không nổi, nói với hắn: Oh my god, Thượng Đế ơi, anh là ma quỷ phái tới tra tấn chúng tôi sao, anh làm chúng tôi có áp lực rất lớn, xin anh nhớ kỹ, làm việc là để sống.