“Mặt khác, nhiều người tố cáo hắn âm thầm dùng lợi dụ dỗ linh giả hoang giã, đảm đương đả thủ cho hắn, thay hắn làm hoạt động không hợp pháp.
Nuôi các cô bé chưa trưởng thành để đám bạn khốn kiếp trong giới tiêu khiển...”
“Tôi nơi này có tư liệu, chứng cứ phạm tội chi tiết, cùng với bộ phận người bị hại dùng tên thật tố cáo.”
Trong phòng hội nghị một lúc lâu không có tiếng động.
Đám chấp sự bọn Bàng Vô Địch trong lòng chợt lạnh, vừa kinh ngạc vừa giận dữ, Phó Thanh Dương sao làm được ở trong thời gian ngắn tra ra nhiều tin tức, hơn nữa sưu tập chứng cứ như vậy?
Một giây sau, trong đầu bọn họ hiện lên đáp án: Hạ Hầu gia!
Trộm trong nhà, tất nhiên là trộm trong nhà.
Người ngoài không có khả năng nắm giữ tư liệu phạm tội chi tiết như thế của Hạ Hầu Thiên Nguyên.
Hắn đã sớm muốn đối phó Hạ Hầu Thiên Nguyên? Đã sớm âm thầm liên lạc phe phái khác của Hạ Hầu gia, sưu tập sẵn chứng cứ?
Xong rồi.
“Tôi lát nữa sẽ gửi bản sao tư liệu cho ngài.”
Phó Thanh Dương bổ sung.
Vừa dứt lời, các chấp sự từ đầu tới đuôi lặng lẽ nhao nhao lên tiếng, yêu cầu nghiêm trị Hạ Hầu Thiên Nguyên, giống như trước đó đã thương lượng sẵn
Trưởng lão Teddy trầm ngâm vài giây, cuối cùng hỏi:
“Còn có ai muốn nói chuyện?”
Chỉ có để Hạ Hầu Trì tự mình ra mặt. Trong lòng đám người Bàng Vô Địch biết lần hội nghị này đại thế đã mất, lựa chọn im lặng.
“Tôi sẽ xác minh chứng cứ, ở trước đó, Hạ Hầu Thiên Nguyên do Phó Thanh Dương cậu tới trông giữ trước. Tan họp!”
“Hội nghị đã kết thúc?”
Trong phòng, thu được tin nhắn của Phó Thanh Dương, Trương Nguyên Thanh từ trên giường ngồi bật dậy, nghiêm túc đọc nội dung tin nhắn.
Phó Thanh Dương nói ở trên tin tức, tư liệu phạm tội của Hạ Hầu Thiên Nguyên đã đệ trình, chưa cân nhắc mức hình phạt, nhưng không có mấy năm là không ra được.
Nhưng Bách phu trưởng mịt mờ đề cập, ông nội của Hạ Hầu Thiên Nguyên, Hạ Hầu Trì trước mắt đang ở Tùng Hải, tuy nói bị Ngũ Hành minh khống chế lại, nhưng lại là một quả bom hẹn giờ.
Bảo Trương Nguyên Thanh gần đây chú ý an toàn, trước đừng đi sở cảnh sát khu Khang Dương đi làm, chờ tin tức của hắn.
Trừ Hạ Hầu Trì, còn có một gã Hạ Hầu Tân, con trai bị mình đưa vào ngục giam, hắn nếu là chó cùng rứt giậu trả thù, mình sẽ rất nguy hiểm. Phải liên lạc Chỉ Sát cung một phen, cho Hạ Hầu gia một đòn trí mạng.
Trương Nguyên Thanh nghĩ, gọi điện cho Vương Thiên.
Nhận cuộc gọi là Tình Điên Đại Thánh, đưa ra câu trả lời là: Đợi một chút nữa.
Cung chủ vào phó bản chưa về, bọn họ không liên hệ được.
Cô nếu chết ở trong phó bản, vậy thì vui lắm đây... Trương Nguyên Thanh nói thầm một tiếng, cắm đầu ngủ.
Lúc bốn giờ sáng, hắn bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Biểu hiện cuộc gọi tới là Vương Thiên.
Tinh thần Trương Nguyên Thanh rung lên, cơn mệt mỏi tiêu tan hết, lập tức nhận cuộc gọi.
Giọng điệu Tình Điên Đại Thánh rất vui vẻ nói:
“Cung chủ của bọn tôi đi ra rồi, cô ấy muốn gặp cậu.”
Gặp mình?
Câu trả lời này để khiến Trương Nguyên Thanh bất ngờ không kịp phòng bị, hắn vốn tưởng phương thức Chỉ Sát cung chủ liên hệ hắn, là tiến hành một cuộc gọi trò chuyện.
Mà cho dù là trò chuyện, Trương Nguyên Thanh cũng kiêng kị không thôi, huống chi là gặp mặt.
Người Chỉ Sát cung đều cực đoan cuồng, cung chủ là Thánh Giả cảnh đỉnh phong chập mạch... Trong khi suy nghĩ xoay chuyển, Trương Nguyên Thanh thốt ra:
“Không, cái này không hợp quy củ!”
“Tôi cũng không muốn gặp mặt cung chủ các người, giữ cảm giác khoảng cách, đối với mọi người đều có lợi.”
Chập mạch là cái gì? Chính là một giây trước “Thích ca ca nhất”, một giây sau rút dao chẻ củi chém cái đầu chó của ca ca, cùng nhau trôi giạt biển lớn.
Trương Nguyên Thanh tự nhận am hiểu xã giao, nhưng hắn không chơi nổi tính tiểu thư cùng chập mạch, theo bản năng không muốn tiếp xúc với loại người này.
Tình Điên Đại Thánh do dự một phen, nói:
“Cung chủ nói, nếu cậu muốn biết bí mật của Hạ Hầu gia, nhất định phải gặp mặt nói chuyện. Cô ấy sẽ không nói trong điện thoại, càng sẽ không dùng phương thức nhắn tin.
Mặt khác, phải là một mình cậu đi.”
Bí mật có liên quan với Hạ Hầu gia, hơn nữa muốn gặp mặt nói, nói rõ là phân lượng nhất định! Trương Nguyên Thanh trầm ngâm không nói.
Thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn lâm vào trầm mặc, Tình Điên Đại Thánh bổ sung nói:
“Cung chủ chúng tôi nghe nói sự tích của cậu, rất thưởng thức cậu.”
Được kẻ chập mạch thưởng thức cũng không phải là chuyện tốt... Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm trong lòng.
Hắn cân nhắc một lát, nói: “Được, khi nào, địa điểm nào.”
Tình Điên Đại Thánh nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói: “Cung chủ nói, địa điểm chọn ở quán cà phê đối diện văn phòng cảnh sát khu Khang Dương.”
Đây là đang hướng mình biểu đạt thiện ý! Trương Nguyên Thanh nói: “Không thành vấn đề.”
Trước mắt hắn cần gấp lợi thế để kiểm chế Hạ Hầu gia, bỏ lỡ quá đáng tiếc.