Trương Nguyên Thanh nghe mà có chút da đầu phát tê, lần đầu tiên nghe nói đạo cụ có thể trực tiếp nhìn thấy thẻ nhân vật.
Con Mắt Bầu Trời kia có phải đã sớm nhìn ra mình thật ra là Thần Dạ Du hay không? Đáng chết, mình so với nghề nghiệp tà ác còn nguy hiểm hơn... Trong lòng hắn hoảng hốt, mặt ngoài làm bộ trấn định, nói:
“Nếu có thể quan trắc toàn bộ New York, vì sao không sử dụng?”
Catherine giải thích:
“Con Mắt Bầu Trời do thủ tịch chấp hành quan, thủ tịch kiểm sát quan, cùng với bộ trưởng hành chính ba người cùng nhau nắm giữ, mỗi lần đánh thức Con Mắt Bầu Trời đều cần ba người có mặt.
Con Mắt Bầu Trời một lần chỉ có thể sử dụng 5 phút đồng hồ, trả giá là năm ngày bị mù. Cho dù là Chúa Tể, mất đi con mắt, cũng là cực kỳ trí mạng, không đến thời khắc khẩn cấp, ba người kia sẽ không vận dụng Con Mắt Bầu Trời.”
Thì ra là như thế, may mắn mình chưa sử dụng năng lực của trái tim, thay thẻ nhân vật, bằng không đã bị Con Mắt Bầu Trời tóm ngay tại trận... Trương Nguyên Thanh có chút nghĩ mà sợ.
“Cho nên, chúng ta phải dụ thành viên Ngũ Hành Minh ra như thế nào?” Hắn vừa phóng đại cảm xúc tự đại của hai đồng bạn, vừa hỏi.
Hecate ngáp, lười biếng nói:
“Rất đơn giản, phái người gây chuyện ở địa khu Thiên Phạt quản lý, càng nhiều càng tốt, Thiên Phạt không đủ nhân thủ, đội ngũ Ngũ Hành Minh tự nhiên liền đi ra.
“Chỉ cần người Ngũ Hành Minh dám ra, tôi sẽ chế tạo một khu vực phong bế, trong mười phút, hẳn là có thể đoàn diệt bọn họ.”
“Biện pháp rất đơn giản, có hiệu quả hay không thì không nhất định!” Trương Nguyên Thanh nhìn về phía Catherine, nói: “Bên trong Thiên Phạt có người của chúng ta hay không? Có thể bảo bọn họ hỗ trợ sáng tạo cơ hội.”
Catherine suy tư vài giây, gật đầu nói: “Có thể, tôi sẽ bảo người phối hợp.”
Lại có thể lôi ra một tên gián điệp... Trương Nguyên Thanh gật gật đầu.
Tiếp theo, Bacchus và Hecate thảo luận kế hoạch chi tiết săn giết đội ngũ Ngũ Hành Minh, hoàn toàn không nhìn Trương Nguyên Thanh, chờ hai người thảo luận tương đối rồi, Hecate quay đầu trông lại, nói:
“Cậu nghe lệnh làm việc, cái khác không cần quản nhiều. Catherine, tôi phải về ngủ rồi.”
Bacchus cũng sờ sờ mũi, thúc giục: “Tôi muốn uống rượu.”
Catherine nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, người sau thản nhiên nói: “Tôi không có vấn đề.”
Catherine giơ tay, vung nhẹ một cái.
Trương Nguyên Thanh thấy trước mắt hoa lên, hình ảnh hiện ra dạng gợn sóng, sau đó rõ ràng, hắn về tới căn phòng xa hoa của câu lạc bộ mát xa dưỡng sinh kiểu Nhật.
Catherine vẫn cuộn mình ở trên sô pha một người, cô vén làn váy cao lên, lộ ra gốc đùi tròn trịa trắng nõn, cười mỉm nói:
“Đêm nay trăng đẹp quá, cậu cảm thấy thế nào?”
“Không tệ.” Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, sau đó ở trong ánh mắt chợt sáng lên của Catherine, mở ra kỹ năng xuyên qua mộng cảnh, nói: “Cho nên, tôi muốn ra ngoài ngắm trăng.”
Dứt lời, nhảy vào mộng cảnh, biến mất không thấy, để lại tuyệt sắc mỹ nhân vẻ mặt dại ra.
Rời khỏi câu lạc bộ dưỡng sinh, Trương Nguyên Thanh ở trong mộng cảnh nhanh chóng xuyên qua, nhảy đi, xuất hiện ở phòng giường lớn của một khách sạn năm sao quận Kings.
Trên giường lớn mềm mại, nam nữ vừa mới trải qua một phen vận động đâm chọc, ôm nhau mà ngủ.
Trương Nguyên Thanh cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường, nắm lên ngón tay cái của người đàn ông, mở khóa màn hình, nhập số điện thoại di động của hội trưởng, lựa chọn gọi.
Tiếng chuông vang thật lâu, rốt cuộc kết nối, truyền đến tiếng của hội trưởng: “Ai?”
“Thái Dương chi chủ ông đầu tư.” Trương Nguyên Thanh nói.
“Cậu đổi điện thoại di động rồi?”
“Không phải, tôi là phân thân, điện thoại di động ở chỗ bản thể. Tôi xin gặp mặt, có tình báo quan trọng.”
Trương Nguyên Thanh vừa nói xong, liền thấy trong phòng giường lớn có thêm một bóng người, mặc áo ngủ màu vàng cức, đeo mặt nạ màu bạc, rõ ràng là ngài hội trưởng.
Hội trưởng liếc tình lữ ngủ say trên giường một cái, nhún nhún vai: “Bây giờ là thời gian ôm vợ ngủ, cậu có chuyện gì mau nói. Mặt khác, sửa lại tật xấu nửa đêm gọi điện thoại của cậu.”
Trương Nguyên Thanh cũng nhún nhún vai: “Đối với Thần Dạ Du mà nói, một ngày mới vừa mới bắt đầu. Ngài hội trưởng, tôi đã săn giết Ma Thú Haas.”
“Tôi đã nghe nói.” Hội trưởng lại nhún nhún vai.
Trương Nguyên Thanh cũng nhún nhún vai: “Đạt được vài cái tình báo quan trọng.”
Hắn mang “cơ hội” trận doanh tà ác chờ đợi, mưu đồ diệt Giáo Hội Hải Thần, một năm một mười nói cho hội trưởng.
Hội trưởng nghe xong, trầm mặc thật lâu, chậm rãi nói:
“Cho nên, bày ra một bộ tư thái muốn xử lý Công Hội Thương Nhân, thuần túy là diễn trò? Bọn họ muốn suy yếu lực lượng trận doanh hợp pháp ở New York, sau đó chờ cơ hội, đưa toàn bộ cao tầng nghề nghiệp Hải Yêu về linh cảnh?
“A, Thiên Phạt quá mạnh, Công Hội Thương Nhân quá trơn trượt, Hiệp Hội Mỹ Thần không nỡ bỏ, cho nên lựa chọn Giáo Hội Hải Thần?”
“Cho nên, cơ hội trận doanh tà ác chờ đợi là cái gì?” Trương Nguyên Thanh hỏi.