Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 2342 - Chương 2342. Bối Cảnh Câu Chuyện (2)

Chương 2342. Bối cảnh câu chuyện (2)
Chương 2342. Bối cảnh câu chuyện (2)

Sự tình đã trôi qua? Trên tàu từng xảy ra cái gì? Trương Nguyên Thanh nheo mắt, bản năng nói cho hắn, cái này đại khái chính là nguyên nhân con tàu biến mất.

Đang muốn tiến một bước thử, James dẫn đầu mở miệng: “Trung úy Haas, cậu ra ngoài trước đi, tôi cần làm việc rồi.”

Trương Nguyên Thanh đằng hắng cổ họng, “Thuyền trưởng, tôi muốn xem hồ sơ nhiệm vụ.”

James chưa nói, đôi mắt màu lam đậm ẩn chứa uy nghiêm nhìn hắn.

Trương Nguyên Thanh ở giữa vũ lực bắt buộc, thôi miên, cảm xúc dẫn đường các loại thủ đoạn, bồi hồi vài giây, cuối cùng lựa chọn phục tùng mệnh lệnh của thuyền trưởng

“Vâng thuyền trưởng!”

Đây là phó bản cấp S, cẩn thận là cần thiết, tiếp đó chính là một khi bại lộ liền phiền toái.

...

Rời phòng thuyền trưởng, Trương Nguyên Thanh tiếp tục đi dạo trên tàu du lịch, tàu du lịch dài 50 mét, rất nhanh đã đi dạo hết một lượt, tầng một tầng hai theo thứ tự là phòng ăn, quầy rượu, phòng khiêu vũ, sòng bạc, phòng hút xì gà... các chỗ xã giao, chơi bời.

Tiếp đó chính là phòng ngủ xa hoa của khoang hạng nhất.

Ký túc xá du khách bình thường ở phía dưới boong tàu, Trương Nguyên Thanh dọc theo bậc thang đi xuống, qua khu ký túc xá tầng hầm 1, tầng hầm 2, hắn ở cửa vào tầng hầm 3 bị ngăn lại.

Ngăn hắn là hai Kỵ Sĩ giáo đình mặc khôi giáp màu bạc, cầm trường kiếm chữ thập, đường nét khuôn mặt lạnh cứng, ánh mắt sắc bén.

“Giám mục từng có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được phép tới gần tầng hầm thứ ba dưới boong tàu.” Kỵ Sĩ trung niên tóc ngắn màu vàng, má trái có vết sẹo chém lạnh lùng nói.

Một vị Kỵ Sĩ khác chưa nói gì, nhưng bàn tay phải nắm chuôi kiếm hơi phát lực, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm trung úy Haas.

Nếu là phó bản cấp A, đã trực tiếp ra tay rồi... Trương Nguyên Thanh nhìn hai gã Kỵ Sĩ, cảm ứng được sát ý cùng địch ý của cả hai, chưa lỗ mãng, lui về phía sau một bước, nói: “Tôi chán ghét giọng điệu nói chuyện của các người, cẩn thận tôi mời hai vị ăn ngư lôi.”

Sau khi hắn quay đầu xoay người rời khỏi, hai vị Kỵ Sĩ nhẹ nhàng thở ra.

Quay về boong tàu, Trương Nguyên Thanh cố ý tìm thủy thủ, hải quân nói chuyện phiếm, hướng bọn họ tìm hiểu tình hình cụ thể của nhiệm vụ, thất vọng là không có ai biết nhiệm vụ là gì.

Trương Nguyên Thanh hỏi tình hình trên tàu từng xảy ra lúc nào, hải quân và thủy thủ biến sắc hẳn, ùn ùn lắc đầu, tỏ vẻ mình cái gì cũng không biết.

Nhưng Trương Nguyên Thanh từ trên người bọn họ cảm ứng được cảm xúc sợ hãi, khủng hoảng, hoảng hốt.

Có cổ quái nha! Trương Nguyên Thanh nghĩ một chút, tính cuộn cờ thu trống trước, đợi tới buổi tối, vụng trộm chuồn vào phòng thuyền trưởng tra tư liệu.

...

Hoàng hôn, ánh chiều tà chìm vào đường chân trời.

Trương Nguyên Thanh tiến vào khoang thuyền, ở căn tin hưởng dụng bữa tối, bữa tối là bia, bánh mì, canh rau dưa cùng thịt bò, cùng với mỗi người một con cá lù đù vàng*.

* nguyên văn: hoàng ngư.

Sau khi cơm no rượu say, hắn quay về ký túc xá của mình. Làm quan quân, Haas có ký túc xá độc lập của mình, một gian phòng nhỏ hai mươi mét vuông, bố trí rất đơn giản.

Trương Nguyên Thanh nằm ở trên giường, cảm thụ hơi xóc nảy, kiên nhẫn chờ đợi.

Trải qua ban ngày tìm hiểu, hắn biết chiếc tàu này tên là “tàu Hải Yến”, thuộc loại tàu du lịch cỡ trung, lượng khách chở trên một ngàn người, dưới hai ngàn người.

Trên tàu không có du khách, chỉ có hai trăm hải quân, thủy thủ và nhân viên công tác cộng lại hơn một trăm người.

11 giờ đêm, Trương Nguyên Thanh nằm ở trên giường hóa thành ánh sao tiêu tán, một giây sau, ánh sao lấp lánh dâng lên ở phòng thuyền trưởng cách hơn 40 mét.

Phòng thuyền trưởng tối đen yên tĩnh, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng hiện lên ánh đèn pin, đó là hải quân tuần tra đi lại ở phụ cận.

Bóng tối không thể ảnh hưởng tầm mắt của Thần Dạ Du, Trương Nguyên Thanh đi đến giá hồ sơ sau bàn, lặng yên không một tiếng động bắt đầu tìm kiếm, từng tập hồ sơ rất nhanh đảo qua.

Động tác tay của Trương Nguyên Thanh khựng lại một phen, ánh mắt dừng hình ảnh ở trên một tập văn kiện: “Năm 1899, sao băng rời xuống biển.”

Sự kiện năm trước, lại liên quan tới biển, hẳn chính là nó rồi... Trương Nguyên Thanh mở ra kẹp văn kiện, đọc mặt trên tin tức.

—— Năm 1899, hải vực nam bộ Liên Hiệp Anh, có một ngôi sao băng rơi xuống biển, từ đó về sau, thuyền đánh cá ra biển bắt cá, thường xuyên ở mảng hải vực đó vớt được sinh vật biển dị dạng, xấu xí, những sinh vật biển đó có tính công kích rất mạnh, máu thịt ẩn chứa độc tố, không thể ăn.

Lũ quái vật đó không thuộc về bất cứ loài nào đã biết, trong tế bào ẩn chứa DNA nào đó không ổn định, biến dị mọi lúc, nhà sinh vật học của Liên Hiệp Anh tam quan sụp đổ, công bố núi lửa đáy biển bùng nổ đánh thức giống loài thượng cổ.

Chính phủ Liên Hiệp Anh phong tỏa mảng hải vực đó, cấm đoán thuyền đánh cá tới gần, nhưng sự kiện cũng chưa bình ổn từ đây, chủng loại dị biến càng ngày càng khoa trương, cũng dần dần lan ra toàn bộ hải vực nam bộ, có thuyền đi ở trên đường gặp được bạch tuộc khổng lồ tập kích, thuyền chìm nghỉm, không ai còn sống.

Hết chương 2342.
Bình Luận (0)
Comment