Đổi cái góc độ mà nói, nếu linh cảnh hành giả xem nhẹ “binh sĩ sợ hãi”, “phòng quá mức sạch sẽ”, sẽ bỏ qua manh mối nào đó.
Nghĩ đến đây, Trương Nguyên Thanh tính nghiệm chứng một lần nữa, hắn lượn vòng, tiến vào trong khoang thuyền, tìm được chỗ cung ứng của bộ hậu cần.
Người phụ trách chỗ cung ứng là người đàn ông bụng phệ mắt xám, đường chân tóc rất cao, làn da nhão, thấy Trương Nguyên Thanh tiến vào rùng mình một cái, có chút co quắp, khẩn trương đứng dậy: “Trung, trung úy Haas, ngài có gì phân phó...”
Vừa mới dứt lời, Trương Nguyên Thanh búng ngón tay, kéo hắn vào ảo cảnh.
Trong ảo cảnh, người đàn ông mắt xám từ trên cái giá xếp văn kiện rút ra một phần bảng đăng ký thuyền viên, thẩm tra thuốc lá, rượu, pho mát, vitamin C các vật tư cung ứng.
Trương Nguyên Thanh vòng qua quản lý viên mắt xám ngây ra tại chỗ, đi về phía giá gỗ, lấy ra bảng đăng ký nhân viên.
Bảng đăng ký có chừng mười trang, hơn năm trăm người, trong đó gần một nửa nhân viên tên bị bút đỏ gạch đi.
“Đã chết nhiều người như vậy sao...” Trương Nguyên Thanh lật về trang thứ nhất, nhìn về phía danh sách trước nhất.
Vừa nhìn, hắn lập tức nhíu mày lại, trên danh sách chỉ có hai trung úy, một người tên là Steven Simpson, một người tên Watt Ricardo, không có “Trung úy Haas” người này.
“Trung úy Ricardo mình ngày hôm qua từng gặp, nhưng Steven Simpson chưa nhìn thấy, trên thuyền chỉ có hai trung úy...” Trương Nguyên Thanh nheo mắt.
Hắn đặt bảng đăng ký thuyền viên xuống, nhìn về phía quản lý viên mắt xám lâm vào trong ảo cảnh.
“Bốp!” Trong tiếng búng ngón tay, người trung niên mắt xám ngã “phốc” xuống đất, ngủ say, thân thể Trương Nguyên Thanh thì biến mất ở trong phòng, đi tới trong mộng cảnh của người trung niên mắt xám.
“Trung úy Haas?” Người trung niên mắt xám có chút hoảng hốt, hắn rõ ràng đang làm việc, nháy mắt, trung úy Haas liền xuất hiện.
Trương Nguyên Thanh gọn gàng dứt khoát hỏi: “Trung úy Steven Simpson ở đâu?”
Nghe vậy, quản lý viên mắt xám đột nhiên biến sắc hẳn, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, thân thể mập mạp run rẩy.
“Trung úy Steven Simpson ở đâu?” Trương Nguyên Thanh lại hỏi một câu.
Người trung niên mắt xám run rẩy càng thêm kịch liệt, môi phát run, da mặt run rẩy, giống như kích thích hồi ức đáng sợ nào đó.
Mộng cảnh bắt đầu chớp lên, tới bên bờ sụp đổ.
Đây là cơ chế tự mình bảo hộ của con người ở lúc cực độ sợ hãi, Trương Nguyên Thanh ở giữa củng cố mộng cảnh cùng rút lui do dự một giây, lựa chọn cái sau.
Cảm giác hỏi tiếp sẽ dẫn phát biến hóa không tốt... Hắn nhảy ra khỏi mộng cảnh, không nhìn quản lý viên mắt xám mê man, trực tiếp rời khỏi.
Hắn không phải linh cảnh hành giả của đại khu thứ nhất, Tuyệt Mệnh Độc Sư không biết ảo thuật, mộng cảnh, thông qua năng lực mộng cảnh thu hoạch tin tức, có thể sẽ sớm dẫn phát nguy cơ, mà hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Trương Nguyên Thanh quay về ký túc xá đáy khoang thuyền, thấy trên cái bàn nhỏ đã có thêm hai bao thuốc lá, một hộp diêm.
Hắn điểm hỏa một điếu thuốc lá không có đầu lọc, làm bộ làm tịch bắt đầu hút, trong khói lượn lờ, suy nghĩ lưu chuyển.
“Trên thuyền hai gã trung úy, trung úy Steven không thấy nữa, có thêm một gã trung úy Haas, mình nhân vật này, có thể là thế thân Steven Simpson hay không?”
“Phòng từng bị dọn dẹp, vì sao phải dọn dẹp? Mình hiểu rồi, trung úy Simpson có cái gì lưu lại, thứ từng bị dọn dẹp là nhắc nhở của phó bản cho linh cảnh hành giả...”
Trương Nguyên Thanh vứt thuốc lá, lại nhìn quét căn phòng. Hắn phun ra một ngụm âm khí, hóa thành một đứa bé mũm mĩm đáng yêu.
“A ba...” Tiểu Đậu Bỉ hoạt động cánh tay, ôm lấy cẳng chân Trương Nguyên Thanh, ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn chủ nhân kiêm lão phụ thân.
Nó đã rất lâu rồi chưa chơi với chủ nhân.
“Tìm được thứ có giá trị trong phòng.” Trương Nguyên Thanh xoa cái đầu quả dưa tóc máu thưa thớt, thuận miệng vẽ cái bánh lớn: “Chờ rời khỏi nơi này, dẫn mày chơi game.”
Tiểu Đậu Bỉ vừa nghe, liền như gà chọi, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, ngẩng đầu lên nhìn chung quanh.
Tiểu Đậu Bỉ sau khi bước vào giai đoạn Thánh Giả, năng lực tầm bảo đã có đột phá, Trương Nguyên Thanh rất chờ mong nó có thể tìm được vật phẩm gì.
Chỉ thấy Tiểu Đậu Bỉ dạo qua một vòng tại chỗ, đột nhiên bay lên không trung, tới mặt bàn cầm lên hai bao thuốc lá, như hiến vật quý đưa cho chủ nhân.
Còn tuổi nhỏ đã thích thuốc lá? Trương Nguyên Thanh vỗ một cái lên cái mông nhỏ đàn hồi của nó, “Không phải chúng nó, tiếp tục!”
Tiểu Đậu Bỉ thất vọng đặt thuốc lá xuống, ngẩng đầu lên, tựa như đang cảm ứng cái gì.
Mười mấy giây sau, nó bò xuống bàn, nhanh chóng bò vào gầm giường, một hồi lâu sau cũng chưa bò ra.
Trương Nguyên Thanh liền kéo ra rương gỗ đựng quần áo, cúi người nhìn, Tiểu Đậu Bỉ ngay tại gầm giường, ngẩng đầu lên, nhìn ván giường.
Trương Nguyên Thanh theo tầm mắt nó nhìn lại, thấy một quyển bút ký to bằng bàn tay bị băng dính màu vàng dán ở trên ván giường.
“Trung úy Steven lưu lại?” Hắn đưa tay bóc băng dính, lấy ra quyển sổ tay nhỏ kia.