Hắn nếu có thể đến New York, Trương Nguyên Thanh cảm thấy mình có thể đi ngang.
“Sắp tới tôi phải vào linh cảnh, tôi sắp lên cấp 8 rồi, hơn nữa tôi không biết nói tiếng Anh, tôi trượt tốt nghiệp cấp 2.” Ma Nhãn Thiên Vương trả lời.
Trương Nguyên Thanh có chút thất vọng trả lời, “Thiên Vương thật thẳng thắn, tôi cũng cảm thấy đi học vô dụng, đại trượng phu nên tùy theo ý muốn, đạo lý trong sách, vĩnh viễn kém đạo lý tự mình ngộ ra.”
Hắn theo thói quen đón ý nói hùa.
“Không! Tôi rất thích đi học. Nhưng lớp 7 năm ấy tôi cửa nát nhà tan...” Ma Nhãn trả lời.
Thế này xấu hổ rồi... Trương Nguyên Thanh sau khi nói chuyện phiếm vài câu với gã, rồi ném điện thoại di động xuống sông Hudson rộng lớn.
...
4 giờ chiều.
Quan Nhã gọi hắn vào văn phòng, đóng lại cửa kính mờ, mở ra hộp nhạc từ chỗ Tôn Miểu Miểu mượn được, để giai điệu du dương quanh quẩn ở văn phòng.
Âm nhạc có thể che giấu thanh âm truyền ra.
“Hồ sơ tàu Hải Yến mất tích năm 1900.” Cô mở máy tính, click văn kiện nào đó. “Bên trong có tình hình chi tiết cùng danh sách nhân viên mất tích của sự kiện, phần tư liệu này ở năm đó là tuyệt đối cơ mật, theo thời gian trôi qua, cấp bậc bảo mật của nó liên tục giảm, em không tốn bao nhiêu tiền đã lấy được. Năm đó liệt vào tuyệt đối cơ mật, chủ yếu là không muốn lời đồn hải quái dẫn phát xã hội khủng hoảng, hơn nữa khi đó Giáo Đình đối với việc này cực kỳ coi trọng, chính phủ Liên Hiệp Anh tiếp thu ý kiến của Giáo Đình, phong tồn vĩnh cửu hồ sơ. Bây giờ truyền thuyết hải quái mặc dù truyền lưu ra ngoài cũng không có ai tin, hơn nữa Giáo Đình đã bị diệt một trăm năm.”
Trương Nguyên Thanh vừa nghe vừa đọc hồ sơ, nội dung trong hồ sơ cùng hắn ở trong phó bản nhìn thấy nghe thấy, đại khái giống nhau.
Tàu Hải Yến ở sau khi trục vớt, không bao lâu liền mất đi liên hệ với tổng bộ hải quân, tổng bộ hải quân Liên Hiệp Anh, là từng phái hạm đội, dọc theo tuyến đường hàng hải tìm tòi.
Nhưng chưa tìm được tàu Hải Yến, khi đó cũng không có radar và vệ tinh, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Tổng bộ hải quân định nghĩa đối với tàu Hải Yến là mất tích, mà không phải đắm, nguyên nhân có hai điểm. Một, sau khi tàu Hải Yến biến mất, hải vực nam bộ Liên Hiệp Anh không xuất hiện hải quái nữa. Hai, Giáo Đình cùng tổng bộ hải quân sau đó từng phái ra hạm đội, dọc theo tuyến đường vớt, chưa có bất cứ phát hiện nào.
Căn cứ hai điểm kể trên, tổng bộ hải quân phỏng đoán, thiên thạch sau khi được tàu Hải Yến vớt đi, chưa trở về đáy biển nữa, nhưng cụ thể đi đâu, thì không thể biết được.
Trương Nguyên Thanh xem xong hồ sơ, Quan Nhã nói “Còn có một phần kèm theo, là điều xảy ra áu chuyện này, nhưng có chút ly kỳ!”
“Ly kỳ?” Trương Nguyên Thanh hỏi ngược lại.
Quan Nhã giải thích: “Năm 1915, trong lúc thế chiến thứ nhất, một vị binh sĩ của Liên Hiệp Anh, ở trên chiến trường gặp được phụ thân của hắn, nhưng phụ thân hắn vốn nên chết ở năm 1900, không có khả năng xuất hiện ở chiến trường.”
“Hơn nữa, hắn phát hiện dung mạo phụ thân giống trên ảnh chụp như đúc, vẫn là bộ dáng lúc trẻ tuổi. Sau khi chiến tranh kết thúc, hắn báo cáo chuyện này cho chính phủ.”
“Lúc ấy toàn bộ xã hội đều lộn xộn, chính phủ bận công việc xây dựng lại sau cuộc chiến, không có ai quan tâm hắn, chỉ đưa chuyện này về hồ sơ, có thể là muốn chờ về sau có rảnh lại điều tra.”
Khi nói chuyện, Quan Nhã tắt đi hồ sơ, mở ra một phần đính kèm.
Trương Nguyên Thanh đảo qua phần đính kèm, con ngươi chợt co lại.
Quan Nhã thấp giọng nói: “Binh sĩ kia tên John Simpson, cha hắn tên là Steven Simpson, vị trung úy Steven kia anh thay thế, chưa chết.”
Trung úy Steven còn sống? Trương Nguyên Thanh vẻ mặt kinh sợ ngồi ở ghế làm việc, suy nghĩ trong đầu sôi trào.
Tàu Hải Yến biến mất ở năm 1900, trong hải vực nam bộ Liên Hiệp Anh cũng chưa từng xuất hiện hải quái nữa, trung úy Steven là mục tiêu ma chủng ô nhiễm thao túng.
Trong lúc chiến tranh thế giới thứ nhất, Steven Simpson vốn nên chết ở năm 1900 xuất hiện ở trên chiến trường, dung mạo không khác gì mười lăm năm trước...
Kịch tình, manh mối của tàu du lịch kinh hoàng, ở giờ khắc này nhanh chóng hiện lên, dung hợp với hồ sơ đính kèm tổng bộ hải quân Anh, một cái chân tướng mơ hồ dần dần hiện ra.
“Cho nên chân tướng tàu Hải Yến mất tích, là trung úy Steven biến dị đã giết sạch linh cảnh hành giả trên tàu du lịch, mang theo ma chủng bỏ trốn.”
Trương Nguyên Thanh có chút kinh sợ, “Ma chủng có thể khiến người thường kia sau khi biến dị chiến thắng Hồng Y Giám Mục cấp 6 đỉnh phong?”
Hắn cùng Quan Nhã nhìn nhau, đều là vẻ mặt ngưng trọng, ma chủng rốt cuộc là cái gì vậy?
Còn có một sự thật càng thêm đáng sợ là Steven còn sống sót ở thế giới hiện thực, ma chủng cũng thế có xác suất rất lớn tồn tại trên đời.